2020年ベトナム・バイクで引越しDay23 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 23“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day23/ ドンレー ➟】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 23 / Đồng Lê ➟ 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。
【23日目/2020年8月20日・ドンレー ➟ 】
またしても、昨夜は街で中高年の方々に不審がられてしまった。
そのため、商店で水や食料を調達する際も、極力言葉を発しないように努めた。
朝のドンレーの街。
ヤングジェネレーションが集うカフェ。
クセのあるベトナム語を発したところで、こちらを振り向く者は皆無だった。
普段なら、老若のギャップにアレコレ思う。
が、この期においては ただただ有り難く、それに対してどうこう関知しようとは思わない。
スマホゲームに熱中するヤング達と、ヤング達を熱中させるスマホゲームが、どうにも頼もしく思えてしまった。
結局は、己の都合が最優先。
どいつもこいつも、自分も。
統一鉄道の線路に沿って北上する。
昨日知ったことだが、ベトナム統一鉄道は、かなりの山間部を走っている。
てっきり沿岸部をまっすぐに、ただ沿岸都市をつないで走っているだけだ と思っていた。
本当になんにもない、人もいない山間に、時折ポツンポツンと駅が現れる。
木漏れ日と蝉時雨を浴びながら佇んでいる駅舎は、少年時代の夏にどこかで見た風景を思い出させる。
ベトナム北中部は、今が収穫シーズンなのだろう。
視界の両脇には、見事な田んぼが広がっていた。
きらきらと輝く黄金色の絨毯が目に優しい。
山間を走り抜け、平野部へと下る。
そして、また、潮の香りがする町までやって来た。
ホーチミン様の生まれ故郷が、今日の目的地だ。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày23 ~ 20,08,2020 ~ Đồng Lê ➟ 】
Tối qua, những người trung niên trở lên có vẻ nghi ngờ tôi, tôi cố gắng không nói nhiều nhất có thể khi mua nước và thức ăn ở cửa hàng.
Sáng nay tại thị trấn Đồng Lê.
Tại quán cà phê nơi thế hệ trẻ tụ tập, không có một ai quay lại nhìn tôi khi tôi thốt ra những từ lạ lùng đặc trưng.
Tôi thường nghĩ về sự khác biệt giữa già và trẻ,
Nhưng trong giai đoạn này, tôi biết ơn vì hành động đó, và tôi cũng không muốn dính líu gì đến họ.
Tới nỗi tôi đã thấy những người trẻ tuổi cắm đầu chơi điện thoại này đáng tin cậy đây.
Cuối cùng thì những người trẻ tuổi và bản thân tôi đều ưu tiên hàng đầu cho sự thuận tiện của bản thân.
Tôi men theo tuyến đường sắt Thống Nhất và đi về hướng Bắc.
Hôm qua tôi mới biết là tuyến đường sắt Thống Nhất của Việt Nam đa số chạy trên vùng núi.
Tôi cứ tưởng là nó chạy thẳng dọc bờ biển, chỉ nối liền các thành phố ven biển nữa chứ.
Thỉnh thoảng có nhà ga xuất hiện lẻ loi giữa chốn núi rừng vắng vẻ không có cái gì xung quanh này.
Khi ngắm nhìn những ngôi nhà ga lặng lẽ tắm mình trong những tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá và tiếng ve rào rạt,
Tôi nhớ lại kỳ nghỉ hè thời niên thiếu của tôi.
Bây giờ chắc là mùa thu hoạch của Bắc Trung Bộ.
Hai bên đường trải dài cánh đồng lúa miên man đẹp tuyệt vời.
Như một tấm thảm vàng óng ánh, nhìn đã gì đâu.
Tôi ra khỏi vùng núi và xuống đồng bằng.
Sau đó đi tới nơi mà tôi có thể ngửi thấy mùi thủy triều một lần nữa.
Hôm nay, tôi đã tới nơi sinh của bác Hồ.
Chuyện của đúng một năm về trước.