2020年ベトナム・バイクで引越しDay26 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 26 “Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day26/ ニンビン ➟】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 26 / Ninh Bình ➟ 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。
【26日目/2020年8月23日・ニンビン ➟ 】
真っ直ぐに行けば早いだろう。
だけど、やっぱり曲がりたい。
あの道の果てまで、行ってみたい。
ニンビン市街を出発し、1時間もすれば、ハナム省だ。
国道1号線を進んだものの、ハナム省の町、フーリーで曲がることにした。
西の方面に折れ、田園地帯を抜ける。
今日、一つの区切りを迎える。
あの道の果てを、この目に刻んでおこう。
フーリーから約1時間半で、ホーチミン・ルートに合流。
トラックの往来が砂利の轍を蹴り、砂塵を舞い上げている。
この道も残すところ、あと僅か。
なだらかな丘陵地帯を走る。
あんなに過酷だったこの道も、ここまで来れば勾配は少なく、なんてことはない。
その穏やかさに、そこはもう近いのだと、感じる。
もうすぐ4週間。
本当に、思えば遠くへ来たもんだ。
午後3時。
ついに、ホーチミン・ルートの最北端に、達した。
サイゴンを離れ2日目から辿ったこの道も、とうとうここでお終い。
だけど、本来、ホーチミン・ルートというのは、こっちが起点。
ホーチミン・ルートの始まりを告げる案内板を眺め、我がホーチミン・ルートの終わりを思う。
この道で出会った鮮烈な風光たちが脳裏に明滅し、あの山岳での けたたましいほどの静寂が 耳奥で遠く近く鳴り止まない。
と、まあ、情動湧き立つかのような心象を思ったりもしたけど、その終着に取り立てて感動したわけでもなかった。
ただ、望んだものと望まないものとに、さんざんなまで出会えたこの道に、何か感慨と感謝めいた感情が胸にあると、感知している。
数箇所のミッシングリンクも作ってしまったけれど、一応の走破だ。
無事を祝し、終着の地点に腰を下ろし、一人コーヒーで乾杯した。
これを飲み終えたら、いよいよ首都に向かおうか。
薄くて不味い、ただのインスタントコーヒーだった。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày26 ~ 23,08,2020 ~ Ninh Bình ➟ 】
Nếu chạy thẳng thì chắc là nhanh hơn.
Nhưng mà tôi vẫn muốn quẹo.
Tôi muốn thử đi tới tận cùng của con đường đó.
Sau khi đi khỏi nội thành Ninh Bình, đi khoảng 1 tiếng sau là tới tỉnh Hà Nam.
Tôi đi trên Quốc lộ số 1 nhưng quyết định rẽ vào thành phố Phủ Lý, tỉnh lỵ của tỉnh Hà Nam.
Tôi quẹo sang hướng Tây, xuyên qua khu vực ruộng vườn.
Hôm nay, tôi sẽ đi đến một điểm kết thúc.
Sau tất cả thì tôi vẫn muốn xem thật kỹ điểm kết thúc, điểm tận cùng của con đường đó.
Con đường đó nối vào đường Hồ Chí Minh.
Giữa màu xanh của ruộng vườn, khói bụi bốc lên từ vết bánh xe của các xe chạy qua lại.
Phần còn lại của con đường này chỉ còn chút xíu thôi.
Một ngọn đồi thoai thoải.
Con đường này khắc nghiệt đến như vậy mà tới chỗ này lại có một ngọn đồi với độ dốc ít như vậy, thật không thể tin được.
Sự yên ả đó khiến cho tôi nghĩ rằng tôi đang ở rất gần với chỗ đó.
4 tuần.
Nghĩ lại thì tôi thực sự đã đi một chặng đường dài để đến đây.
3 giờ chiều.
Cuối cùng thì tôi cũng tới cực Bắc của đường Hồ Chí Minh.
Con đường mà tôi đi theo kể từ khi còn trong tỉnh Bình Dương vào ngày thứ 2, cuối cùng cũng kết thúc ở đây.
Nhưng mà, vốn dĩ thì đường Hồ Chí Minh bắt đầu từ đây.
Nhìn bảng hướng dẫn thông báo điểm bắt đầu đường Hồ Chí Minh, tôi lại nghĩ đây là điểm kết thúc đường Hồ Chí Minh của mình.
Khung cảnh rực rỡ mà tôi nhìn thấy trên con đường này chớp tắt trong tâm trí tôi.
Và tiếng thét của sự im lặng vô cùng của ngọn núi đó không ngừng văng vẳng bên tai tôi cả xa và gần.
Thì, trong tim tôi đã xuất hiện hình ảnh có vẻ trào dâng cảm xúc tới nỗi cử động, nhưng tôi không cảm động đến như vậy.
Chỉ là, trên con đường này, tôi đã gặp rất nhiều điều tôi muốn và cả những điều tôi không muốn.
Nên tôi cảm thấy một thứ cảm xúc giống như sự cảm khái và sự biết ơn.
Tôi đã không chạy suốt đường Hồ Chí Minh, cũng có vài đoạn tôi không chạy, nhưng nói chung là tôi đã chạy hết đường Hồ Chí Minh rồi.
Để ăn mừng việc tôi đã an toàn đi hết đường Hồ Chí Minh, tôi vừa nhìn chằm chằm vào bảng hướng dẫn vừa cụng ly cà phê một mình.
Sau khi làm xong ly cà phê này, đi về hướng Thủ đô thôi.
Ly cà phê đó chỉ là cà phê hòa tan, là ly cà phê dở nhất, dão nhất trên chuyến đi này.
Chuyện của đúng một năm về trước.