2020年ベトナム・バイクで引越しDay6 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 6
“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day6/ダラット】
Youtube動画での記録映像と併せて御覧ください。↓↓
↓↓ベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 6 / Đà Lạt 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し
移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いていきます。
【6日目/2020年8月3日・ダラット】
ダラット。
”永遠の春の町”、なんて嘘だ。
天気は最悪。
さらにはコロナ禍。
さしもの高原楽園リゾートも、人がいない。
さながら様相は冬の町。
昨日、到着と同時にあるニュースが飛び込む。
ダラット近郊在勤の日本人が、帰国時の成田空港でコロナ陽性と診断。
行動履歴から、ダラット市内とサイゴンにおいて数ヶ所が封鎖。
バッドタイミングだ。
もしかしたら、日本人だということで、ダラット市内では自身が警戒の対象となるかもしれない。
またも、不安がよぎる。
だが、なんとか宿はすぐに確保できた。
街の雰囲気も、見る限りでは問題なさそうだが。
8月3日。
サイゴンを出て6日目。
今日は休養日に充てよう。
そろそろ、移動をしない一日が必要。
ダラット。
ベトナムの人々なら誰もが憧れる、おそらく人気ナンバーワン観光地、
にして、新婚旅行のメッカ。
15年ベトナムに住んでいながら一度も来たことがなかった町だ。
そもそも、華美驕奢な人々の集うリゾートの空気感は苦手。
だけど、自分には、今のこの町の雰囲気が、実に心地よく感じられた。
享楽に耽る観光客は、存在しない。
充実に浸ったカップル、幸せそうな家族連れ、そんな人々を見る必要も
ない。
悲壮感が漂い、どことなく荒んだ観光都市。
今の自分には、これが非常に心地よかった。
もっとも、荒んでいるのは自身のほうだと、重々に承知している。
さて、移動のない一日。
何をしようか。
こんな貴重な時間はない。
町の純喫茶を転々としながら、ゆっくりと、「友」と語らおう。
鞄から取り出したのは、1冊のベトナム地図帳。
この地図帳は、我が親友と言ってもいい。
地図。
幼少の頃から、友達だった。
暇さえあれば、地図を眺めていた。
何時間でも、あきない。
このベトナム地図帳も、6年来の友。
30万ドン以上もした、我が大切な宝物。
今日は彼とじっくり対話をしつつ、明日の進路を考えよう。
コーヒー、茶、地図。
これさえあれば、今を生きられる。
これさえあれば、明日も生きたいと思える。
ちょうど1年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
Tháng 7 năm 2020,
Ngôi trường tôi kinh doanh bị phá sản, tôi bị thất nghiệp, đành phải từ biệt những người quan trọng của tôi.
Rời khỏi Tp. Hồ Chí Minh, nơi tôi đã ở trong 15 năm trong vòng xoáy dịch Covid-19 đợt 2, hướng đến vùng đất mới cùng với anh bạn đồng hành là chiếc xe máy 50cc.
Đây là toàn bộ nhật ký về chuyến đi đó.
Tôi sẽ tiếp tục viết về “câu chuyện của đúng một năm về trước”.
【Ngày6 ~ 03,08,2020 ~ Đà Lạt 】
Đà Lạt.
Ai nói Đà Lạt là “thành phố của mùa xuân” là xạo lắm.
Thời tiết xấu cực kỳ.
Đã vậy còn có dịch Corona, bất kể khu resort thoải mái tới cỡ nào đi nữa cũng không có ai hết.
Y chang thành phố mùa đông luôn.
Hôm qua, lúc tôi vừa tới nơi thì có tin tức như thế này.
Có một người Nhật làm việc gần Đà Lạt trở về Nhật Bản, khi đến sân bay Narita đã được xét nghiệm dương tính với virus Corona.
Từ lịch trình di chuyển của người này, nhiều nơi trong thành phố Đà Lạt và thành phố Hồ Chí Minh đã bị phong tỏa.
Đúng xui.
Kiểu này chắc chỉ cần là người Nhật thôi là đủ để trở thành đối tượng đáng lo ngại ở thành phố Đà Lạt rồi.
Tự nhiên tôi thấy lo lắng.
Nhưng rất may là tôi đã kiếm được chỗ trọ rồi.
Theo như tôi thấy, bầu không khí của thành phố này vẫn có vẻ ổn.
Ngày 3 tháng 8.
Ngày thứ 6 kể từ khi tôi rời Sài Gòn.
Hay là hôm nay tôi nghỉ một bữa nhỉ.
Tôi cũng cần một ngày nghỉ ngơi không di chuyển mà.
Đà Lạt ấy hả,
Có lẽ là địa điểm du lịch hot nhất mà người Việt Nam ai cũng muốn ghé thăm.
Là thánh địa tuần trăng mật.
Tôi sống ở Việt Nam 15 năm rồi mà chưa một lần tới đây.
Vốn dĩ tôi không thích bầu không khí của một khu nghỉ mát, nơi tập trung những người kiêu sa lộng lẫy.
Nhưng đối với tôi bây giờ, bầu không khí của thành phố này bây giờ lại khiến tôi cảm thấy thoải mái.
Không có khách du lịch nào đang vui chơi hết.
Tôi thậm chí không cần phải thấy những cặp đôi, những gia đình hạnh phúc luôn.
Thành phố du lịch nhưng bây giờ lại có cảm giác bi tráng, cứ ảm đạm, xù xì sao sao đó.
Nhưng lại rất thoải mái với tôi của bây giờ.
Tất nhiên là tôi biết rõ rằng chính cõi lòng của tôi mới là thứ xù xì nhất.
Rồi, một ngày không cần phải di chuyển.
Tôi nên làm gì đây nhỉ.
Không có ngày nào đáng quý như ngày hôm nay.
Thôi thì cứ vừa đi dạo quanh mấy quán cà phê trong thành phố vừa từ từ nói chuyện với “bạn bè” của tôi vậy.
Tôi lấy từ trong ba lô ra một cuốn bản đồ Việt Nam.
Cái này có thể gọi là bạn thân của tôi đó.
Cái bản đồ này nè.
Từ hồi còn nhỏ, tôi đã làm bạn với bản đồ.
Mỗi khi rảnh, tôi lại ngắm bản đồ.
Ngắm mấy tiếng luôn vẫn không chán.
Cuốn bản đồ Việt Nam này làm bạn với tôi được 6 năm rồi.
Tôi mua nó hết hơn 300 ngàn đồng, là bảo vật quý giá của tôi đó.
Hôm nay tôi sẽ vừa ngắm nó vừa tính xem ngày mai sẽ di chuyển như thế nào.
Cà phê, Trà, Bản đồ.
Chỉ cần có nhiêu đây thôi là hôm nay tôi sống được rồi.
Chỉ cần có nhiêu đây thôi là ngày mai lại sống tiếp được rồi.
Chuyện của đúng một năm về trước.