2020年ベトナム・バイクで引越しDay7 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 7
“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day7/ダラット ➟ 】
Youtube動画での記録映像と併せて御覧ください。↓↓
↓↓ベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 7 / Đà Lạt →】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し
移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いていきます。
【7日目/2020年8月4日・ダラット ➟】
普段のダラットとは、どんな様子だろうか。
人気の少ない今のこの街は、実に居心地がいい。
丘に張り巡らされた路地が迷路のよう。
道に迷いつつ、穏やかな市井の様子を垣間見るのも楽しかった。
しかしここは、花の都、永遠の春の町、高原リゾートの町。
コロナの状況が明けたら、また賑わい、華やぐのだろう。
どっちが本来の姿と言えるのかは、分からない。
身支度を終え、静まり返った観光都市を後にする。
昨日は一日中、今日の行き先をあれこれと思案した。
迷いに迷った末に決めた行き先へ、いざ向かおう。
と思ったけれど、バイクを走らせ、早々に足を止める。
まだ、進路を決めかねていた。
ダラットからは、主に3省へ向かうルートが想定できる。
いずれを目指すべきなのか。
昨日から途絶えない、決心と躊躇の往復。
そして昨日から何度目なんだろう、茶店で地図帳を広げては、思案する。
この移動、先が長くなりそうだ。
安全面と体調面を考慮するなら、悪天候のエリアは避けたい。
いよいよ、逡巡に終止符を。
挙げ句、山を下るルートを選択。
よって、今日向かうは、ニントゥアン省か、カインホア省。
2択に絞られた。
どっちだ・・・。
ついに出発。
町外れの三叉路を前にして、審判の時。
左か、右か。
右を取った。
ラムドン省とニントゥアン省の境に立ちはだかる、ゴアンムック峠。
愕然とした。
ベトナムで、こんな光景に出会えるなんて。
ベトナムに、こんな壮大の風景があったなんて。
写真でもない、映像でもない、窓ガラス越しでもない、生身と全神経で対峙する鮮烈で圧倒的な風光。
やばい・・・
ベトナムが、好きになってしまう。
15年いて、今さら?
いや。
15年いて、なおさら。
国道27号線を行く。
このまま真っ直ぐ進めば、ニントゥアン省の省都、ファンラン。
ニントゥアン省は、自身がベトナムで最も多く訪れた土地。
最も馴染みの土地。
今日はニントゥアン省内で足を休めよう。
と思ったが、やめた。
今は、慣れ親しんだ土地で靴を脱ぎ、安堵するべきではない。
敗走の途上。
帰る場所なんて、あってはならないはず。
それが自分への戒め。
ファンランの手前30キロ。
三叉路を左に折れ、カインホア省方面へと舵を切った。
ちょうど1年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
Tháng 7 năm 2020,
Ngôi trường tôi kinh doanh bị phá sản, tôi bị thất nghiệp, đành phải từ biệt những người quan trọng của tôi.
Rời khỏi Tp. Hồ Chí Minh, nơi tôi đã ở trong 15 năm trong vòng xoáy dịch Covid-19 đợt 2, hướng đến vùng đất mới cùng với anh bạn đồng hành là chiếc xe máy 50cc.
Đây là toàn bộ nhật ký về chuyến đi đó.
Tôi sẽ tiếp tục viết về “câu chuyện của đúng một năm về trước”.
【Ngày7 ~ 04,08,2020 ~ Đà Lạt ➟ 】
Đà Lạt ngày thường là như thế nào ta.
Đà Lạt bây giờ vắng vẻ lắm, thật sự là rất thoải mái.
Những con đường nhỏ bao bọc hết những ngọn đồi giống như một cái mê cung.
Vừa lạc đường vừa ngắm khung cảnh yên bình của thành phố từ trên cao cũng vui lắm.
Nhưng mà đây là thành phố ngàn hoa, thành phố nghỉ dưỡng của nơi cao nguyên.
Nên khi hết Corona thì nó lại nhộn nhịp, lộng lẫy ngay thôi hen.
Tôi cũng chẳng biết trạng thái nào là trạng thái vốn dĩ của thành phố này nữa.
Sau khi chỉnh trang y phục xong, tôi rời khỏi thành phố du lịch nhưng yên bình này.
Cả ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ suốt về điểm đến tiếp theo.
Tôi đã suy nghĩ đắn đo mãi về điểm đến của ngày hôm nay đó. Bây giờ thì hãy xuất phát thôi.
Nói vậy chứ, dù tôi đã cho xe chạy rồi nhưng tôi vẫn dừng xe lại khá sớm.
Tại vì thật sự thì, cuối cùng thì tôi cũng chưa quyết định được hôm nay sẽ đi đâu.
Từ Đà Lạt thì có nhiều đường nhưng chủ yếu là đường đi tới 3 tỉnh.
Tôi cũng không biết nên đi tỉnh nào nữa.
Từ hôm qua tới giờ, sự quyết tâm và do dự cứ đi đi lại lại trong lòng tôi mãi.
Từ hôm qua tôi đã phân vân rồi, cũng lại ghé quán cà phê, cũng moi bản đồ ra để suy nghĩ rồi.
Chuyến đi này có vẻ hãy còn dài.
Thôi thì từ góc độ an toàn và giữ sức, tôi né những chỗ thời tiết xấu vậy.
Thế là tôi đã đặt dấu chấm hết cho sự lưỡng lự của mình.
Tôi chọn đường đi xuống núi.
Vì vậy, điểm đến hôm nay là tỉnh Ninh Thuận hoặc tỉnh Khánh Hòa.
Đi thôi.
Tới ngã ba đường rồi, nên quẹo trái hay quẹo phải nhỉ...
Quẹo phải.
Tôi đã tới đèo Ngoạn Mục nằm trên ranh giới hai tỉnh Lâm Đồng và Ninh Thuận.
Tôi lặng cả người.
Trên đời này có cảnh tượng hùng vĩ như vậy luôn.
Tôi càng không biết rằng Việt Nam có phong cảnh tuyệt đẹp như vậy.
Tôi đối mặt trực diện với cái phong cảnh sống động và choáng ngợp này bằng cả thân thể, cả tâm hồn chứ không phải thông qua hình ảnh, video, hay qua cái cửa kính xe hơi, xe khách.
Thôi tiêu rồi.
Tôi yêu Việt Nam mất rồi.
Đã ở đây 15 năm rồi mà bây giờ mới yêu ư?
Không, đã ở đây 15 năm, đã yêu nay còn yêu hơn...
Đi trên Quốc lộ 27.
Cứ đi thẳng như vậy là đến tỉnh lỵ Phan Rang.
Tỉnh Ninh Thuận là chỗ tôi từng ghé nhiều nhất cả nước Việt Nam.
Là nơi tôi cảm thấy thân thuộc nhất.
Hôm nay dừng chân ở tỉnh Ninh Thuận thôi.
Tôi định là vậy, nhưng mà thôi.
Bây giờ tôi không nên dừng chân, cởi giày và khuây khỏa trên vùng đất thân thuộc với mình.
Tôi đã mất hết tất cả rồi, tôi đang trên đường tháo chạy khỏi sự thất bại của chính mình.
Tôi không nên có nơi để về.
Đó là điều răn của tôi đối với bản thân tôi.
Còn 30km nữa là tới Phan Rang.
Tôi quẹo trái ở ngã ba, chọn con đường đi về tỉnh Khánh Hòa.
Chuyện của đúng một năm về trước.