2020年ベトナム・バイクで引越しDay1 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 1
“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day1/サイゴン(ホーチミン・シティ) ➟ 】
Youtube動画での記録映像と併せて御覧ください。↓↓
↓↓ベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 1 / Sài Gòn (TP. Hồ Chí Minh) → 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指し、相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いていきます。
【1日目/2020年7月29日・サイゴン(ホーチミン・シティ) ➟】
今日の日付、2021年7月29日。
今日からちょうど1年前の今日、2020年7月29日のことを書こうと思う。
この7月をもって学校を閉めること、そしてサイゴンを去ることを決心したのは、4月初めのこと。
それからこの日までの4ヶ月間、月並みな言葉になるけど、人生の中で
一番と言っていいほど頑張ったように思う。
頑張れば頑張るほど、終わりに近づいていく。
どれだけ頑張っても、結局ゼロになると分かっている。
「それでも」だったのか、「だからこそ」だったのか。
黒と茶に焦げた縁取りが、残りのカレンダーを容赦なく削っていく。
灰になる日は刻一刻。
今まで当たり前にあった諸々が今まさに消失しつつあるのに、皮肉にも、
風景も、時間も、意識も、抱く感情も、何もかもが鮮明で鮮麗で鮮烈で、
ほとばしるほどの充実感が、そこかしこに満ちていた。
やりきった。
7月29日。
快晴の朝。
教室の机、椅子、ホワイトボードと、つつがなく撤収が完了する。
最後に、15年間住んだ町を見ておこう・・・
ホーチミン。
サイゴン。
この15年の間に、町も人も、変わった。
どんどんと移り変わってゆく様が、大嫌いだった。
自分を取り残すかのように発展していくこの町が、憎かった。
だけど・・・
町を眺めている今日、今、この瞬間、自分はここが大好きなんだと気づく。
いつから?
たぶん、15年前から。
今まで、ずっと変わらずに。
今日、この町と、お別れ。
今日、この日、この町に、もう居場所はない。
最後に、我が家に挨拶を。
10年。
この学校は、自分の家族だった。
10歳。
この学校は、我が子だった。
今日、この家は、消えてなくなる。
最後に、心の中で、静かに挨拶を。
今日、この日、この町で、全てを失った。
残ったのは、10年来の相棒のバイクと、少々の荷物と。
じゃ、そろそろ出発しないと。
ここではない場所へ。
2020年 7月29日、午前11時。
エンジンをかける。
さようなら、我が家。
さようなら、サイゴン。
ちょうど1年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
Tháng 7 năm 2020,
Ngôi trường tôi kinh doanh bị phá sản, tôi bị thất nghiệp, đành phải từ biệt những người quan trọng của tôi.
Rời khỏi Tp. Hồ Chí Minh, nơi tôi đã ở trong 15 năm trong vòng xoáy dịch Covid-19 đợt 2, hướng đến vùng đất mới cùng với anh bạn đồng hành là chiếc xe máy 50cc.
Đây là toàn bộ nhật ký về chuyến đi đó.
Tôi sẽ tiếp tục viết về “câu chuyện của đúng một năm về trước”.
【Ngày 1 ~ 29,07,2020 ~ Sài Gòn (TP. Hồ Chí Minh) ➟ 】
Hôm nay là ngày 29 tháng 7 năm 2021.
Từ hôm nay, tôi sẽ viết về câu chuyện vào đúng một năm trước,
ngày 29 tháng 7 năm 2020.
Đầu tháng 4, tôi quyết định đóng cửa trường học từ tháng 7, quyết tâm
rời khỏi Sài Gòn.
Đến ngày hôm nay, bốn tháng qua, tuy chỉ nói đơn giản bình thường thôi, nhưng có thể nói đó là quãng thời gian tôi cố gắng nhất trong cuộc đời.
Càng cố gắng giãy giụa, cái kết càng đến nhanh hơn.
Tôi cũng biết là dù có cố gắng đến cỡ nào thì kết cục vẫn là con số 0.
Tôi sắp mất hết tất cả rồi.
Cũng chẳng biết nên dùng từ “Dù vậy” hay là “Vì vậy” cho vế sau đây nữa.
Phần bị lửa cháy thành tro màu đen và phần cháy xém màu nâu nhanh chóng chạy khắp phần còn lại của tờ lịch một cách không thương tiếc.
Ngày thành tro tàn của tôi cũng đang đến gần.
Những sự vật sự việc vốn dĩ bình thường cho đến thời điểm này đang dần mất đi, vậy mà mỉa mai làm sao, cảnh vật trước mắt tôi, thời gian, ý thức, cảm xúc ấp ủ trong lòng, mọi thứ đều rõ ràng, chói lọi, sống động rực rỡ, cảm giác viên mãn dâng trào mãnh liệt khắp mọi ngõ ngách.
Tôi thật sự đã làm đến cùng.
Hôm nay, ngày 29 tháng 7, là ngày mà tôi mất hết tất cả.
Đó là một ngày nắng đẹp.
Bàn học, ghế, bảng trắng, việc dọn dẹp đã hoàn thành thuận lợi.
Tôi tranh thủ ngắm lại thành phố mà tôi đã sống 15 năm qua trong những phút giây vẫn còn ở đây.
Thành phố Hồ Chí Minh.
Sài Gòn.
15 năm rồi nhỉ, thành phố này thay đổi mà con người cũng đổi thay.
Đổi thay thay đổi vùn vụt làm tôi ghét chịu không nổi.
Tôi ghét lắm cái thành phố này, cứ phát triển mà chẳng đắn đo gì, cứ vậy mà bỏ mặc tôi ở lại.
Nhưng mà...
Ngày hôm nay, khoảnh khắc này, cái khoảnh khắc mà cả thành phố ngập trong mắt tôi, tôi mới nhận ra, hóa ra tôi rất yêu thành phố này.
Từ khi nào nhỉ?
Chắc là từ 15 năm trước.
Đến tận bây giờ, chưa từng đổi thay.
Hôm nay, tôi từ biệt thành phố này.
Hôm nay, từ ngày hôm nay, tại thành phố này không còn nơi tôi thuộc về.
Cuối cùng, tôi chào tạm biệt ngôi nhà của tôi.
Ngôi trường này là nhà, là gia đình của tôi trong 10 năm qua.
Ngôi trường này cũng là đứa con 10 tuổi của tôi.
Cuối cùng, tôi chào tạm biệt thầm trong tim.
Hôm nay, ngày hôm nay, tại thành phố này, tôi mất đi tất cả.
Chỉ còn lại chiếc xe bầu bạn suốt 10 năm qua và ít hành trang.
Thôi, lưu luyến đến đâu thì cũng phải đi thôi.
Đi đến nơi không phải nơi này.
11 giờ trưa ngày 29 tháng 7 năm 2020.
Tôi đề máy xe.
Và tạm biệt, ngôi nhà của tôi.
Tạm biệt, Sài Gòn.
Chuyện của đúng một năm về trước.