見出し画像

2020年ベトナム・バイクで引越しDay45 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」

Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 45
  “Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”

【Day45/ フエ ➟ ダナン 
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 45 /  Huế ➟ Đà Nẵng 
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓

2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。


【45日目/
2020年9月11日・フエ ➟ ダナン】

ベトナムで初めて手に入れたバイク、それは人生で初めて手にしたバイク。
ホンダのカブだった。
年代モノ。
ベトナム戦争の時代に米兵が使用していたものらしい。
2006年に知り合いから100ドルで譲り受け、それから5年間、毎日のように乗っていた。

画像1

これを手にした当時、多くのベトナム人から、
「このバイクは値打ちがある、だから大事にしなさい」
そう言われ、やや誇らしかった。

だが、2010年代が近づく頃、多くの人から、
「そんなボロいバイクは早く捨てて、買い替えたほうがいい」と。
どことなく裏切られた気分だった。

「そんなバイクに乗っているから彼女ができないんだ」
幾度となく言われた。
正しかった。

初代相棒は、一目に分かるほどの満身創痍、五体不満足であった。

走行中に前輪が外れたこともある  (道端の人たちから大爆笑された)。
ブレーキが故障し、止まれずにコンビニの窓ガラスに突っ込んだこともある(店内の人が全員が一斉にこちらを向いた)。
ブレーキが利かず、ずっと足ブレーキで過ごしていた時期もある (靴と膝が壊れた) 。
サドル下のガソリンタンク部に小穴があき、ガソリンが漏れ出し、その穴に爪楊枝を刺して運転していた時期もある (爪楊枝を抜くと、ピューっとまた漏れ出した)。

画像2

2005年から2010年末まで勤めていた学校。
最後の2年間は ほぼ無給状態となり、バイクの修理費も相当に身に堪えた。
ある日 見かねた同業他校の先輩が、新車購入の足しにしなさいと言って封を差し出し、カンパをしてくれた。

封を解いたのは、それから2年後だった。
自身の学校を立ち上げ、なんとか少しばかり生活ができるようになった頃、有難く封の中身を足しにして、現在のバイクを中古で手に入れた。
カブとの別れは辛かった。
だけど、新たな一歩を踏み出すことにした。

それからどれほどの時も経っていない2010年代の中頃。
このバイクを、また平気でバカにする人たちが現れ出した。
またしても、時代の潮目は変わった。

画像3

このバイクには、カンパをしてくれた先輩の心が乗っている。
このバイクには、あの当時 自身を心から応援してくれた友人たちの情が乗っかっている。
このバイクには、先代カブの魂が宿っている。
そして、このバイクには、自分自身の思いが。

ベトナムでさんざん泥水をすすった末に手に入れた、大事な大事な相棒。


画像4


正午。
トゥアティエン・フエ省、フエの町を出発する。
素晴らしくいい天気だ。
国道1号線を、人々が快活に往来している。
目に映るもの全てが、解放された空気に満ちている。

雨に濡れ、震えながら走った高原地帯を思い出す。
検問所で制止を受け、極限の不安に駆られた山岳地帯を思い出す。
先々で出会った方々を思い出す。
そして、サイゴンを離れたあの日を。
あれから1ヶ月半か。

画像5

日が傾きかけた午後。
トゥアティエン・フエ省南端の漁村に着く。

眼前、進行方向には歪な山々が並ぶ。
あの山の向こうには、ようやくロックダウンが解かれた町、ダナン。
とうとう、今日、その時を迎える。

画像7

画像7


峠の入り口を前に、深呼吸をする。
ため息も混じっていたかもしれない。
いくつの山を上り、いくつの峠を抜けてきたのか。
独りの心臓では決して越えられなかった。
我が臀部の下には、常に、燃える鉄の鼓動があった。
一人と一台で、ここまで走ってきたんだ。

峠の入り口を前に、再び深呼吸をする。
どうせ またこの坂で、多くの人に追い抜かれのるだろう。
横目に笑われるかもしれない。
だけど、たとえ情けない様でも、のぼりきれることを知っている。
越えられることを知っている。
疑いはない。
10年の苦楽をともにしてきた、最高の相棒。

峠の入口を前に、最後に大きく深呼吸をする。
そろそろ、行かないと。
最後の峠を越える時。
今が、その時だ。
最終目的地へ。

じゃあ、行こうか、相棒。

2020年9月11日。
午後4時半。
こみ上げるものを殺しながら、エンジンをかけた。

ちょうど一年前の今日 終えた、引越しの話。

画像8

おしまい


~ Bản dịch tiếng Việt ~

Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.

【Ngày45  ~ 11,09,2020 ~   Huế ➟ Đà Nẵng 

Chiếc xe gắn máy 2 bánh đầu tiên tôi có được ở Việt Nam là chiếc xe mà tôi đã leo lên chạy lần đầu tiên trong cuộc đời.
Là xe Cub của hãng Honda.
Là một món đồ cổ có giá trị.
Có vẻ như nó đã được lính Mỹ sử dụng trong chiến tranh.
Tôi được một người quen nhượng lại nó với giá 100 đô la vào năm 2006 và đã sử dụng nó được 5 năm kể từ khi đó.

画像9

Khi tôi bắt đầu đi chiếc xe này, nhiều người nói với tôi rằng...
“Chiếc xe này có giá đó. Bởi vậy anh hãy giữ kỹ nó nha.”

Tuy nhiên, khi năm 2010 đến gần, có nhiều người lại nói với tôi như thế này...
"Anh nên vứt bỏ chiếc xe cà tàng cũ nát này đi và mua chiếc mới sớm đi."

Tôi cũng bị nói như thế này vô số lần...
 "Tại vì anh đi chiếc xe như vậy nên mãi không có bạn gái đó"
Cái vụ bạn gái thì cũng đúng đó...

Quả thật thì anh bạn đồng hành đời đầu tiên của tôi toàn thân đều là những vết thương, ngũ thân bất toại.

Có lần bánh trước bị sút ra khi đang chạy xe (và tôi đã bị những người xung quanh hai bên đường cười vào mặt).
Có lần thắng bị hư, xe không dừng lại được nên tông vào cửa sổ bằng kính của cửa hàng tiện lợi một cái “Đùng!” (tất thảy mọi người trong cửa hàng đều hết hồn và đồng loạt quay sang nhìn về phía tôi).
Cũng có một thời gian thắng không ăn, tôi đã phải thắng xe bằng chính đôi chân của mình (giày thì hư mà đầu gối của tôi thì có vấn đề).
Cũng có một thời gian bình xăng dưới yên xe có một cái lỗ nhỏ, xăng bị rỉ từ đó, tôi lấy cây tăm cắm vào cái lỗ đó rồi chạy bình thường (Nếu rút cây tăm đó ra thì xăng sẽ rỉ nhiều tới nỗi bắn ra như một dòng nước nho nhỏ).

画像10

Ngôi trường ban đầu nơi tôi làm việc từ năm 2005 đến cuối năm 2010 ấy,
Khoảng hai năm cuối, tôi hầu như không có nhận lương.
Chi phí sửa chữa chiếc xe này làm tôi vô cùng đau đầu.

Một ngày nọ, đàn anh đồng nghiệp làm việc tại một trường khác của tôi đã rất lo lắng cho tôi, nói rằng anh ấy muốn hỗ trợ tôi một chút để tôi mua chiếc xe mới và đưa cho tôi một cái phong bì.

Thời điểm tôi mở phong bì đó là 2 năm sau đó.
Khi tôi mở trường riêng và xoay sở được cho cuộc sống của tôi bằng một cách nào đó, tôi đã sử dụng số tiền bên trong phong bì đó một cách rất biết ơn, để mua anh bạn đồng hành hiện tại của tôi.
Nhân tiện thì anh bạn đồng hành của tôi là hàng second hand.
Rất khó để nói lời tạm biệt với chiếc Cub, nhưng tôi đã quyết định đi một bước mới.

Không lâu sau đó, vào giữa những năm 2010,
Lại một lần nữa xuất hiện một số người xem nhẹ và khinh thường anh bạn đồng hành của tôi.
Một lần nữa, thời đại lại ngoặt bước.

画像11

Chiếc xe này chứa đựng tấm lòng của đàn anh đã ân cần giúp đỡ tôi.
Chiếc xe này chứa đựng tình cảm của những người bạn đã ủng hộ tôi từ tận đáy lòng lúc bấy giờ.
Chiếc xe này chứa đựng linh hồn của anh bạn Cub tiền nhiệm.
Và chiếc xe này chứa đựng tâm nguyện mãnh liệt của chính tôi.
Chiếc xe này là người bạn đồng hành cực kỳ quan trọng mà tôi có được sau khi lặn ngụp trong vô số vũng lầy ở Việt Nam.

画像12

Chính ngọ.
Tôi xuất phát từ thành phố Huế.
Thời tiết thật tuyệt.
Dọc Quốc lộ số 1, dòng người đi lại rất sôi động.
Mọi góc nhìn của tôi đều tràn ngập không khí của sự giải phóng.

Tôi nhớ vùng cao nguyên nơi tôi vừa chạy vừa run vì dầm mưa.
Tôi nhớ vùng núi nơi tôi cảm thấy lo lắng tột độ vì bị bắt dừng lại tại chốt kiểm soát.
Tôi nhớ những người tốt bụng và ấm áp mà tôi đã gặp trong chuyến hành trình này.
Và tôi nhớ cái ngày tôi rời Sài Gòn.
Đã 1 tháng rưỡi kể từ ngày đó...

画像13

Buổi chiều, khi mặt trời hãy còn đang ngả về hướng Tây.
Tôi đã đến một làng chài ở cực Nam của tỉnh Thừa Thiên - Huế.
Trước mắt tôi, hướng tôi sẽ đi, là những ngọn núi méo mó xếp thành hàng.
Phía sau những ngọn núi đó là thành phố vừa kết thúc giãn cách xã hội, 
Đà Nẵng.
Cuối cùng, hôm nay, tôi sẽ đón nhận thời khắc đó.

画像14

画像15

Tôi hít thở thật sâu ngay trước lối vào đèo.
Có lẽ là trong cái hít thở đó có xen lẫn tiếng thở dài chăng.
Tôi đã leo lên bao nhiêu ngọn núi và vượt qua bao nhiêu con đèo rồi nhỉ?
Tôi không bao giờ có thể vượt qua chúng chỉ bằng trái tim của một mình tôi.
Dưới mông tôi luôn có một trái tim bằng sắt luôn hoạt động, và nhịp đập của nó giúp cho tôi có thêm động lực để hành động.
Tôi đã chạy một quãng xa đến mức này chỉ với một người và một xe.

Tôi hít thở thật sâu ngay trước lối vào đèo thêm một lần nữa.
Đằng nào thì chúng tôi cũng sẽ bị nhiều người vượt mặt trên con dốc này nữa nhỉ.
Có lẽ là chúng tôi sẽ hứng ánh mắt thương cảm, khinh rẻ từ bên hông và còn bị cười nhạo nữa.
Anh bạn đồng hành của tôi không chạy nhanh được, cũng chỉ có thể leo dốc từ từ.
Tuy nhiên, tôi biết rằng ngay cả khi không ngầu được như người ta, nhưng anh bạn đồng hành của tôi vẫn có thể leo hết con dốc này.
Tôi biết anh bạn đồng hành có thể vượt qua con đèo này.
Tôi không có một sự nghi ngờ nào.
Vì đây là người bạn đồng hành tốt nhất đã đồng cam cộng khổ cùng tôi suốt 10 năm mà.

Tôi hít thở thật sâu ngay trước lối vào đèo một lần cuối cùng.
Cũng đến lúc phải đi rồi.
Thời điểm tôi vượt qua con đèo cuối cùng.
Chính là bây giờ.
Đi nào, đi đến đích đến cuối cùng thôi.
Đi thôi nào, anh bạn đồng hành.

4 giờ rưỡi chiều, ngày 11 tháng 9 năm 2020.
Tôi vừa kiềm nén những cảm xúc đang dâng tràn, vừa đề máy xe.

Chuyện của đúng một năm về trước, ngày kết thúc “Chuyến chuyển nhà” của tôi.

画像16

fin

いいなと思ったら応援しよう!