2020年ベトナム・バイクで引越しDay18 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 18
“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day18/ ĐaKrông ➟ 】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 18 / ĐaKrông ➟ 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し
移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いていきます。
【18日目/2020年8月15日・ĐaKrông➟ 】
午前5時だった。
突如猛烈な打撃音が鳴り響き、心臓がズキンと鈍く痛んだ。
あまりの衝撃に、全神経は瞬時に覚醒した。
ぶっ叩かれた部屋のドアが、ワナワナと震動している。
おそらく、宿の主人だろう。
小声であっても、語気の荒々しさが しっかりと伝わってくる。
「今すぐ出ていけ!」
ドアを開け、理由を尋ねたが、
「喋るな。静かにしろ。すぐに出ろ!」
クアンチ省、ĐaKrông郡。
トゥアティエン・フエ省を抜け、クアンチ省に入ったのは、一体何時頃
だったのか。
記憶が定かではない。
出発地点のコントゥム省を含め、3省を越えた昨日。
延べ310キロの大移動だった。
第7検問所で交わした誓約書のとおりに、トゥアティエン・フエ省を
止まらずに、走り抜けた。
クアンチ省入域の際、検問はなかった。
だが、クアンチ省内でも感染者が出ていると聞く。
きっとここでも何かがあるのだろうと、大いに不安を感じていた。
一か八かだった。
クアンチ省に入って間もなく、ラオス国境方面との分岐路にポツンとあったゲストハウス。
部屋はあるかと、おそるおそる主人らしき男性に尋ねてみる。
パスポートを渡し、キーを受け取った。
この日一番の、いや、この日初めての安堵に包まれた。
誰からの視線も受ける必要のない六面に囲まれて、床に崩れ落ちた。
暗黒の峠道で、脳内にルーレットの如く回転を続けていた4択は、いずれもが不正解となった。
そして、泥のように眠った。
5分もかかっていないだろう。
高速で身支度を整えた。
しかし、なぜ?
おそらく、いや、絶対に、そうだ。
昨夜、宿の主人は、渡された我が旅券をちゃんと見なかったのだろう。
外国人を泊めていたと周囲に知られると、警察沙汰になるかもしれない。
朝になって、気づいたか。
それで一刻も早く、追い出しておくことに・・・
だけど、主人の不手際と後手には、大いに感謝せねばならない。
数時間でも体を休ませることができたのだから。
早朝5時の打撃音が教えてくれたクアンチ省のルール。
今にも止まりそうだった心臓は、今や高速ビート。
震えるドアの残像とともに、足も小刻みに戦慄いている。
行くしかない。
覚悟を決めて、朝もやの中に突っ込んで行く。
さあ、検問所でも何でも出てこい。
もう怖くない。
昨日の数々の折衝により、さすがに “慣れ” を手に入れた。
あるいは、脳にバグが生じ、感覚が麻痺していただけなのかもしれない。
早朝のホーチミン・ルート。
そこにはひっそりとした、穏やかな人々の暮らしがあった。
民族衣装を身に纏った人々も。
中部山岳エリア。
ここは少数民族の大居住圏。
ここ数日の間に目にしたのは、彼らの貧しさと豊かさ。
彼らの物質に依らない豊かさに、自分は救われている。
8時。
ケサンの町に到着する。
この町へ来た目的は2つ。
この地域一帯は、かつてベトナム戦争の最激戦の地。
その地に、身を置いてみたかった。
学生時代、貪るように見たベトナム戦争映画の数々。
それら作品に登場していた地がここ、ケサン。
その今を覗いてみることが、何か重要な気がした。
米軍ケサン基地跡にも行ってみたが、観光スポットでもあるらしいそこは、
当然ながら門が閉ざされていた。
入り口の前には、静かな畑が広がっていた。
”街”を見た安心感からか、封印していた空腹感が一気に湧き上がってくる。
昨日から、ほとんど食べていなかった。
店に入ってみる。
一軒目、ブンボー(牛肉入りの麺料理)の店、入店拒否。
二軒目、フォーの店、入店拒否。
三軒目、バインミー(フランスパンのサンドイッチ)の屋台、販売拒否。
皆一様に、冷たい態度、冷たい眼差しで、拒否を宣告してくる。
こうもされると、音がするぐらい心に、グサリとくる。
やはり、さすがに、へこんだ。
落ち込んだ。
だけど、この状況で誰を責められようか。
今、誰もが怯えている。
みんな怖いんだ。
悪いのはタイミング。
そして、何より悪いのは、こんな状況下、こんなエリアを、一人バイクで
移動している、謎の異邦人。
ひとつのきっかけで、友好から排他へと、簡単に針は振れる。
このような心をえぐられる体験をできたことも、貴重な財産に違いない。
さあ、この3日間の激動の教訓を活かす時。
ケサンへ来た、2つ目の目的は・・・
この町から2つのホーチミン・ルートに分岐する。
山岳ルート、国道14号線=ホーチミン・ルート西線。
そして、平野方面に向かう、国道9号線から15号線へと続くホーチミン・ルート東線。
どっちだ。
より危険が少ないのは・・・
より穏便に歩を進められるのは・・・
より心が折れにくいのは・・・
この3日間に味わった、あらゆる恐怖、あらゆる不安、あらゆるリスク。
最悪は、もう想定できている。
逆演算式は立った。
さあ、行こう。
止まり泊まることが許される地を目指し、山岳からの逃避行。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày18 ~ 15,08,2020 ~ ĐaKrông ➟ 】
Lúc đó là 5h sáng.
Tiếng va đập vang lên, tim tôi như muốn ngừng đập.
Nhưng vì cú sốc đó mà toàn bộ dây thần kinh trên người tôi đều bị đánh thức chỉ trong chốc lát.
Cánh cửa bị đập tới nỗi run bần bật.
Chắc là chủ nhà trọ rồi.
Giọng ông ấy rất nhỏ nhưng thể hiện rõ sự cộc cằn.
“Ra khỏi đây ngay!”
Tôi mở cửa và hỏi lý do.
Nhưng chỉ được đáp lại rằng,
“Đừng nói nữa. Im đi. Ra khỏi đây ngay!”
Huyện Đa Krông, tỉnh Quảng Trị.
Tôi đi khỏi tỉnh Thừa Thiên-Huế và vào tỉnh Quảng Trị hồi mấy giờ ta.
Kí ức của tôi vào lúc đó không được rõ ràng.
Ngày hôm qua, tính luôn tỉnh Kon Tum thì tôi đã chạy qua 3 tỉnh.
Là một chuyến đi dài với tổng quãng đường 310km.
Tôi giữ điều mình đã cam kết tại chốt kiểm soát thứ 7, tôi không dừng lại mà chạy băng qua tỉnh Thừa Thiên-Huế.
Khi tôi vào địa phận tỉnh Quảng Trị, không có chốt kiểm soát nào.
Nhưng tôi có nghe tin tỉnh Quảng Trị cũng có ca nhiễm.
Không biết có điều gì đang chờ tôi ở tỉnh này đây...
Thôi thì lời ăn lỗ chịu.
Trên con đường phân nhánh sang phía biên giới nước Lào, chỉ có duy nhất một căn nhà trọ.
Tôi rụt rè đánh tiếng với người đàn ông nhìn có vẻ như là chủ nhà trọ xem còn phòng hay không.
Tôi đưa passport và nhận chìa khóa.
Tôi đã được bao bọc trong sự nhẹ nhõm nhất của cả ngày hôm nay, à không, sự nhẹ nhõm đầu tiên trong ngày.
Xung quanh tôi là 4 bức tường, không cần phải chịu ánh mắt của ai nên tôi đổ rạp xuống sàn nhà.
Cả 4 lựa chọn “chết như thế nào” đều không có cái nào đúng.
Tôi nằm ngủ bẹp dí.
Tôi chỉnh trang diện mạo trong vòng 5 phút.
Dù sao thì tôi cũng sốt ruột và định đi gấp.
Nhưng mà tại sao tôi lại phải ra khỏi nhà trọ ngay nhỉ?
Có lẽ, à không, chắc chắn là vậy rồi.
Tối qua, khi tôi đưa passport cho chủ nhà trọ, chắc ông ấy không coi kỹ rồi.
Nếu để những người xung quanh biết được có người nước ngoài trọ lại thì chắc sẽ tới tai cảnh sát mất.
Chắc là sáng nay ông ta mới để ý tới việc này.
Bởi vậy nên ông ta mới đuổi tôi đi càng sớm càng tốt như vậy...
Nhưng mà tôi phải cảm ơn ông ta vì đã xử lý chậm như vậy.
Vì dù chỉ có vài tiếng thôi nhưng tôi đã có thể cho cơ thể rã rượi của tôi nghỉ ngơi.
Tiếng đập cửa phòng lúc 5h sáng đã tiết lộ cho tôi quy định của tỉnh Quảng Trị.
Trái tim tưởng chừng như ngừng đập mới nãy, bây giờ lại đập nhịp nhanh.
Và với dư ảnh cánh cửa run bần bật đó, chân tôi cũng run bần bật.
Đành phải đi thôi.
Tôi đã chuẩn bị tinh thần, lao về phía màn sương sớm.
Rồi, chốt kiểm soát đâu.
Tôi không sợ nữa.
Sau quá nhiều kinh nghiệm đối mặt với khó khăn ngày hôm qua, tôi đã “quen” rồi.
Hoặc chẳng qua chỉ là não đơ, cảm giác cũng bị đơ thôi.
Đường Hồ Chí Minh vào buổi sáng tinh mơ.
Ở đó có những người sống bình dị và yên tĩnh.
Cũng có những người mặc trang phục dân tộc.
Khu vực miền núi Trung Bộ.
Đây là nơi tập trung sinh sống của người dân tộc thiểu số.
Những gì tôi thấy trong vài ngày qua là sự nghèo nàn và giàu có của họ.
Sự giàu có ở đây không phải là giàu “về mặt kinh tế”.
Những người ở đây giàu vì không lệ thuộc vào vật chất.
Nhìn thấy họ như vậy, tâm hồn tôi như được cứu rỗi.
8 giờ.
Tôi đã đến thị trấn Khe Sanh.
Tôi đến đây với 2 mục đích.
Mảnh đất này năm xưa là chiến trường khốc liệt nhất của chiến tranh Việt Nam.
Tôi muốn đặt mình ở đó.
Hồi tôi còn đi học, tôi đã ngấu nghiến những bộ phim về chiến tranh Việt Nam.
Địa danh xuất hiện trong những tác phẩm đó chính là nơi này, Khe Sanh.
Tôi có cảm giác quan trọng dù chỉ là ngắm nhìn nơi này ở hiện tại.
Tôi cũng đã đến tàn tích căn cứ Khe Sanh của quân đội Mỹ, nhưng tất nhiên là nơi tham quan như vậy phải đóng cửa rồi.
Trước lối vào chỉ là những cánh đồng thanh bình nối tiếp nhau.
Không biết có phải do sáng sớm đã ngắm phong cảnh tươi đẹp của mảnh đất này nên lòng tôi cảm thấy yên tâm hay sao, cái bụng bị tê liệt của tôi dâng trào lên cảm giác đói bụng.
Từ hôm qua tôi gần như không ăn luôn mà.
Tôi thử ghé vào tiệm ăn.
Căn đầu tiên, một quán bán bún bò. Người ta không cho tôi vào.
Căn thứ hai, một quán bán phở. Người ta cũng không cho tôi vào.
Căn thứ ba, một xe bánh mì. Người ta không bán cho tôi.
Tất cả đều như nhau, ai cũng tuyên bố không cho tôi vào, không bán cho tôi một cách lạnh lùng.
Khi bị đối xử như vậy, tôi cảm thấy như từng vết dao đâm sâu vào tim.
Rồi thì, tất nhiên là tôi đã rất nản lòng.
Nhưng thời buổi này thì tôi trách được ai đây?
Bây giờ, trên thế giới này có ai là không sợ.
Ai cũng sợ hết.
Không trách được ai hết.
Chỉ tại thời thế thôi.
Và điều tệ nhất là có cái người nước ngoài xa lạ này đi lại bằng xe máy trong cái tình hình như vậy...
Chỉ một cái cớ này thôi, lòng người đã dao động từ trạng thái hữu nghị sang bài xích.
Trải nghiệm đau lòng như vậy cũng là một thứ tài sản quý giá chăng.
Thôi thì cũng tới lúc phát huy những gì tôi đã được học trong 3 ngày nay.
Mục đích đến Khe Sanh thứ 2 của tôi đây.
Thị trấn này phân nhánh sang 2 hướng của đường Hồ Chí Minh.
Đó là Quốc lộ số 14, là đường Hồ Chí Minh Tây.
Và Quốc lộ số 9, từ đó đi ra Quốc lộ số 15, là đường Hồ Chí Minh Đông.
Đường nào ít nguy hiểm hơn đây....
Đường nào dễ chạy hơn đây....
Đường nào đỡ đắng lòng hơn đây....
Trong 3 ngày nay, tôi đã nếm trải tất cả nỗi bất an, tất cả nỗi sợ hãi, tất cả mọi nguy cơ.
Ngay cả trường hợp xấu nhất tôi cũng đoán trước được.
Bây giờ chính là lúc để làm một phép toán nghịch đảo, dự đoán rủi ro trước và đưa ra phương pháp tốt nhất.
Đi thôi.
Bắt đầu một cuộc lánh nạn khởi hành từ vùng đồi núi, đích đến là những nơi mà tôi được dừng lại, được trọ lại.
Chuyện của đúng một năm về trước.