2020年ベトナム・バイクで引越しDay43 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 43
“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day43/ ドンホイ 】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 43 / ドンホイ 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。
【43日目/2020年9月9日・ドンホイ 】
昨日 一昨日と どうということのない話題しか出せなかったのは どうということのない一日だったから。
どうということのないというのはどういうことかというと、どうという行動もなく どうという動向もなかったということ。
まだドンホイにいる。
今ここにいる目的は一つ。
あるタイミングをうかがっている。
何のタイミングかを話すタイミングは後日。
明日、明後日と、どうということのある日となる見込みだが。
この町には、“居やすさ” がある。
5年前に訪れた際は欧米人もちらほらと見かけたし、夜は台湾人の旅行者と一緒にビールを飲んだっけ。
そういえば、ここは、とある世界遺産へのゲートウェイだった。
外国人がいて不自然がない町。
不審に思われることがないというのは、この時期 この時世において、異邦人にとって居やすさの絶対条件。
そして、何よりここは、我が地元に似ている。
海のある町で育った。
この潮の香りも海辺に散乱するゴミの臭みも、故郷の匂いに近似している。
川面に揺蕩う漁船の風景だって、そう。
故郷を離れて四半世紀近い。
普段は湧かない懐郷の念が、祖国の方角を望む海辺に佇むと、どうしたって湧いてくる。
果たしてこの情景が所以か、あるいは年のせいなのか、はたまた人生の終わりをまたも思ったりしているからなのか。
コーヒーを傍らにパソコンに向かい、時に河口を眺めては 懐かしさと 海のゴミ臭さが混ざり合う一日。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày43 ~ 09,09,2020 ~ Đồng Hới 】
Lý do mà ngày hôm qua, ngày hôm kia, tôi đều chỉ nói về những điều không đâu vào đâu, là vì những ngày hôm đó đều là những ngày không đâu vào đâu.
Còn về việc thế nào là không đâu vào đâu, tức là tôi không có hành động gì to tát, cũng không có động thái gì to tát.
Tôi vẫn ở Đồng Hới.
Tôi có một mục đích để tôi ở đây vào lúc này.
Tôi đang đợi một thời điểm.
Thời điểm gì thì, thời điểm mà tôi nói rõ về điều này là ngày hôm sau.
Theo như tôi dự kiến thì ngày mai, ngày mốt sẽ là một ngày không còn không đâu vào đâu nữa.
Ở thành phố này, tồn tại một “sự dễ ở”.
Khi tôi đến đây vào 5 năm trước, tôi bắt gặp những người phương Tây, và vào buổi tối, tôi uống bia với một du khách người Đài Loan.
Nhân tiện, đây là thành phố có lối vào một địa điểm tham quan di sản thế giới.
Nên việc xuất hiện người nước ngoài ở đây không có gì là không tự nhiên.
Cho nên việc tôi không bị nghi ngờ là điều kiện cho sự dễ ở đối với người nước ngoài trong thời kỳ này, thời thế này.
Và thì, như tôi đã nhận thấy kể từ khi tôi ở lại đây vào 3 tuần trước, nơi này giống như quê hương của tôi.
Tôi được sinh ra và lớn lên ở một nơi có biển.
Mùi thủy triều này và mùi rác vương vãi trên bãi biển giống như mùi hương của quê hương tôi.
Cảnh những chiếc tàu đánh cá lênh đênh trên mặt sông cũng giống như ở quê hương tôi.
Tôi đã rời xa quê hương được gần một phần tư thế kỷ.
Khi tôi có mặt ở nơi có bãi biển hướng về quê hương của mình của thành phố này, cái cảm giác nhớ nhung mà thường ngày không thấy đâu, lại dần dần trỗi dậy.
Có lẽ tình cảnh này là nguyên nhân chăng, hoặc có thể do tôi có tuổi rồi, hoặc có thể là do tôi đang nghĩ về những ngày cuối của cuộc đời mình.
Tôi vừa nhấp ngụm cà phê vừa nhìn vào máy tính của mình, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa sông.
Hôm nay là một ngày mà nỗi nhớ quê hương và mùi rác biển trộn lẫn vào nhau.
Chuyện của đúng một năm về trước.