2020年ベトナム・バイクで引越しDay25 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 25 “Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day25/ ニンビン ➟】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 25 / Ninh Bình ➟ 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。
【25日目/2020年8月22日・ニンビン ➟ 】
昨日、ついに北部への入域を果たした。
ここ、ニンビン省に到達するにあたり、サイゴンにいる友人からミッションを授かっている。
ニンビン省の真隣、ナムディン省の、とある建造物群を見てきてほしいと。
ならば今日、行ってみよう。
宿をチェックアウトして、下調べもせず、ともあれナムディン省へ向ってみる。
ニンビンを出て40分、ナムディン省の省都、ナムディンの町に到着。
ここで見て回りたいものとは、ゴシック様式の巨大な教会建築群。
ナムディン市街に着いてスマホを開き、検索してみた。
が、当の教会達は、市内にあるわけではないと分かる。
とても昼過ぎから見て回れる範囲ではない。
じゃ、ここに一泊して明日に、と思ったが、それもやめた。
ナムディン市内は、どこも宿代が高かった。
ネット上に2軒の安宿を発見したが、その所在地へ行ってみると、いずれも潰れていた。
ならば、1泊10万ドンで過ごせるニンビンに戻ろう。
ナムディン探査は、今じゃない。
北部はやはり、ご飯ものの食堂が多い。
平野地域は特に。
米どころだからだろう。
翻って、数日間走ってきた山間地域は、ご飯ものの食堂は少なく、そもそも食堂自体が非常に少ない。
あっても麺の店ぐらいか。
外食を常習とする人が、少ないのだろう。
よって、味もさほど期待はできない。
ニンビン市街の食堂に並ぶ、光り輝く雑多のおかずを見たら、封印してきた食い意地が、甦り始めた。
ここまで高楊枝を咥えて意気がってきたけど、時に食わねば戦は続けられない。
欲望に負けた自分にそう言い訳を説き、久方ぶりに旨いおかずと白米をかっ喰らった。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày25 ~ 22,08,2020 ~ Ninh Bình ➟ 】
Cuối cùng thì tôi đã hoàn thành việc đi vào địa phận miền Bắc.
Thành phố Ninh Bình, tỉnh Ninh Bình.
Trước khi tới đây, tôi nhận được một nhiệm vụ từ một người bạn ở Sài Gòn.
Người bạn đó muốn tôi xem một quần thể kiến trúc ở tỉnh Nam Định, kế bên tỉnh Ninh Bình.
Tôi không nghiên cứu trước mà đi tới tỉnh kế bên luôn.
Đi khỏi Ninh Bình được 40 phút, tôi đến thành phố Nam Định, tỉnh lỵ của tỉnh Nam Định.
Thứ tôi muốn tìm xung quanh đây là quần thể kiến trúc nhà thờ lớn theo phong cách kiến trúc Gothic.
Sau khi vào thành phố Nam Định, tôi mở điện thoại lên để tìm thử.
Lúc đó tôi mới biết nhà thờ mà tôi đang tìm không nằm trong thành phố.
Tôi hoàn toàn không thể đi coi một vòng từ thời điểm quá giờ trưa này được.
Tôi cũng nghĩ tới việc đã như vậy thì ở lại thành phố này một đêm, để mai hãy coi.
Nhưng tôi đã bỏ qua việc đó.
Chỗ trọ nào trong thành phố Nam Định cũng mắc.
Tôi tìm trên internet thấy 2 chỗ trọ rẻ, nhưng đi tới nơi thì cái nào cũng dẹp tiệm.
Quay về Ninh Bình thôi.
Chuyến thám hiểm Nam Định đành phải dời lại.
Miền Bắc đúng như tôi nghĩ, có nhiều quán cơm bình dân.
Đặc biệt là vùng đồng bằng.
Có lẽ là vì đây là vùng sản xuất gạo lớn.
Ngược lại, vùng đồi núi mà tôi đã đi qua những hôm trước, quán cơm bình dân rất ít, bản thân quán ăn cũng không nhiều.
Có quán ăn thì cũng chỉ là quán bún mì.
Chắc là do vốn dĩ cũng không có mấy thực khách.
Bởi vậy, cũng không thể mong đợi gì nhiều vào hương vị.
Khi tôi nhìn thấy những món ăn kèm cơm đa dạng đang tỏa sáng được bày trí tại quán cơm trong thành phố Ninh Bình, cảm giác thèm ăn mà tôi đã phong ấn đã bắt đầu sống lại.
Cho tới bây giờ, dù tôi không có tiền để ăn nhưng tôi đã ngậm tăm để ra vẻ là tôi đã no.
Kiểu cách của các Samurai thời xưa ấy mà.
Nhưng đôi khi cũng phải ăn để tiếp tục chiến đấu.
Đó là điều tôi tự giải thích với bản thân tôi sau khi chịu thua cơn thèm ăn.
Lâu lắm rồi tôi mới ăn cơm trắng no căng cả bụng.
Chuyện của đúng một năm về trước.