2020年ベトナム・バイクで引越しDay21 コロナ禍のベトナムをバイクで走った「ちょうど1年前の今日のこと」
Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020 tại Việt Nam – Ngày 21“Câu chuyện” chạy dọc Việt Nam trong dịch Covid-19 bằng xe máy của “đúng một năm về trước”
【Day21/ ドンホイ 】
Youtube動画での記録動画と併せて御覧ください。↓↓
↓↓このブログはベトナム語での文章も併載しています。
【Ngày 21 / Đồng Hới 】
↓↓Có kèm bản dịch tiếng Việt.
Hãy cùng xem với video ghi lại chuyến đi của tôi trên Youtube nha. ↓↓
2020年、コロナ禍のベトナム、バイクによる引越し
移動の記録。
2020年 7月。
運営していた学校が倒産し、失職。
そして大切な人達との別れ。
15年住んだホーチミン市を発ち、コロナ感染拡大第2波の渦中を、
新たな地を目指して相棒の50ccバイクとともに進みました。
その全記録。
”ちょうど一年前の今日のこと”を書いています。
【21日目/2020年8月18日・ドンホイ 】
たまっていた疲れは、昨日のうちには抜けていた。
だけど、山岳デスロードで味わった諸々によって、精神が軋み始めているのが分かる。
意識は沈下し、真っ暗な深海に漂っているかのよう。
眼前に揺蕩うのは、黒塗りの世界。
先は何いっさい見通せず。
どうも過去だけが鮮明に見えてくる。
今までやってきたことは、すべて間違っていたんじゃないか。
山岳で受けたジャブの連続によって、思考も気分もどん底、ダウン寸前。
鏡を見れば、死んだの魚の目が1.5個。
後悔は、ほとんどしたことがなかった。
どんな結果であれ、自身の決断、判断を悔やむことは、そうそうなかった。
そうしないように、意識してきた。
だけど、この一年間は、後悔の塊のような時間だった。
過去を振り返り、悔やむ日々。
今までの間違いや失敗、人にかけた迷惑、人を傷つけた言葉、徒労に終わった努力や労力。
消化できていない一つ一つが結石となって、抱え込まざるを得ない腹部の
重しとなっていた。
だけど、サイゴンを去る際に、すべて体外に排出したはず。
すべて置いてきた、はずだった。
なのに、また。
生々しいほどに波打つ脈と粘々とした肌を露出しながら、暗闇に沈む深海魚の前に、後悔の結石でできた怪物が姿を現した。
「ここにいるよー、忘れないでねー」
そう言わんばかりに。
ネガティブモンスターが姿を現す条件は3つ。
飢え、寒さ、暇。
分かっている。
2つが問題だ。
サイゴンが遠くなるほどに、寒さを感知している。
15年間、常に人前に立ち、人を見ながら人に見られ、人とともに作る時間と空間の中にいた。
翻って今はどうだ。
人から離れ、人から隠れ、人を避け、人に避けられる身。
きちんと社会隔離を実行している点では褒められるだろう。
が、かつての熱かったあの時間、あの空間がもう戻らないと思うと、寂しさを感じずにはいられない。
つい数日前まで目の前に充ち満ちと存在していた、自他から発せられる温度が、今は、これからは、もうない。
そして、今ここにある、時間。
ドンホイにて、4日目。
体力回復だとか、英気を養うとか、都合のいい言い訳でのんびりしていたが、余した時間は負の心象を呼び起こし、ネガモンの出現を許してしまうようだ。
圧の中 エネルギーを消耗させまいと、天敵に出遭うことも避けようと、ただじっと闇の中に佇んでいるだけの深海魚でいたいのか。
それとも、面倒覚悟で動きまわる回遊魚でいたいのか。
どうせ一生追いかけてくるだろう怪物から少しでもディスタンスを取れるのは、どっちだ。
答えが分かったら、目半個分ぐらいは黒みが戻ったような気がした。
明日、この町を発つ。
ちょうど一年前の今日のこと。
~ Bản dịch tiếng Việt ~
Nhật ký di chuyển – Chuyến chuyển nhà bằng xe máy năm 2020, trong tâm dịch Covid-19 tại Việt Nam.
【Ngày21 ~ 18,08,2020 ~ Đồng Hới 】
Cơn mệt mỏi về thể xác đã được trút bỏ vào ngày hôm qua rồi.
Nhưng mà tinh thần tôi bắt đầu suy sụp bởi những lần thương lượng khác nhau mà tôi phải đối mặt trên con đường tử thần trên núi.
Ý thức tôi chìm xuống, tâm trạng như đang trôi lềnh bềnh ở biển sâu.
Tôi không thấy tương lai.
Trong tương lai, điều gì sẽ xảy ra với tôi đây.
Tôi chỉ thấy rõ quá khứ mà thôi.
Tất cả những gì tôi đã làm đều là sai hay sao.
Những đả kích liên tục mà tôi nhận được trên vùng núi làm cho suy nghĩ cũng như tâm trạng của tôi rớt xuống tận đáy, hết sức tiêu cực.
Nếu nhìn vào kiếng thì sẽ thấy 1.5 con mắt cá chết, mất đi sức sống.
Trong suốt cuộc đời, tôi hầu như chưa từng hối hận.
Dù kết quả thế nào, tôi cũng không hối hận về quyết định hay nhận định của mình.
Tôi đã khống chế ý thức của mình để không hối hận.
Nhưng, một năm qua cứ như là thời gian chỉ toàn là sự hối hận của tôi vậy.
Mỗi ngày tôi đều nhìn lại lịch sử vẩn đục của bản thân.
Sai lầm và thất bại, những việc làm phiền người khác, những lời nói làm người khác tổn thương, những nỗ lực và lao lực không có kết quả trong quá khứ.
Mỗi một sự việc không tiêu hóa được đều kết thành sỏi, trở thành hòn đá chặn đè lên cái bụng chất chứa nghĩa vụ và trách nhiệm này, nặng trịch cả người.
Tuy nhiên, bằng cách rời khỏi Sài Gòn, tôi đã giải quyết ổn thỏa mọi thứ.
Tôi coi như mình đã nôn hết ra, bỏ lại mọi thứ.
Vậy mà, lại một lần nữa tôi thấy tiêu cực.
Sự tiêu cực cứ như là một con quái vật được tạo thành bởi những viên sỏi hối hận hé lộ những đường gân máu đang đập bình bịch, lớp da như thật rồi hiện hình trước mặt con cá biển sâu đang chìm dần vào bóng tối là tôi.
Cứ như là nó muốn nói “ta ở đây, đừng quên ta chứ”.
Người ta nói cái con quái vật tiêu cực đó chỉ xuất hiện với 3 điều kiện.
Đói, lạnh, rảnh.
Bây giờ tôi không bị khổ sở vì đói.
Vậy thì vấn đề là 2 điều kiện còn lại.
“Lạnh” ở đây chắc không chỉ hàm ý về mặt vật lý.
15 năm nay, tôi thường xuyên đứng trước mặt người khác, vừa nhìn người khác vừa bị người khác nhìn, tôi đã trải qua thời gian và không gian với người khác.
Bây giờ thì ngược lại, tôi xa cách với người khác, núp khỏi người khác, né khỏi người khác, bị người khác né tránh.
Tôi thực hiện cách ly xã hội thế này rất đáng khen, nhưng khi nghĩ tới việc tôi không thể quay lại khoảng thời gian nhiệt huyết năm xưa,
Tôi không khỏi cảm thấy cô đơn.
Cho đến vài ngày trước, không còn hơi ấm tỏa ra từ làn da con người ở khoảng không trước mặt tôi nữa.
Và thời gian tôi có ở tại nơi này.
Ngày thứ 4 tôi ở Đồng Hới.
Tôi đã nghỉ ngơi thảnh thơi với những cái cớ tiện lợi cho mình, chẳng hạn như để hồi phục thể lực, để khôi phục lại tinh thần.
Nhưng thời gian rảnh này lại đánh thức những hình ảnh tiêu cực và phiền não của tôi, cho phép con quái vật tiêu cực đó xuất hiện.
Có ổn không nếu cứ làm con cá biển sâu chỉ đứng yên trong bóng tối để không tiêu hao năng lượng, tránh gặp phải kẻ thù?
Hay tốt hơn là nên làm một con cá di trú chuẩn bị sẵn sàng cho rủi ro và vùi đầu “di chuyển”?
Con cá nào có thể bỏ xa con quái vật đuổi theo tôi trong suốt quãng đời còn lại?
Khi đã biết câu trả lời, tôi cảm thấy đôi mắt mình đã có lại một chút sinh khí.
Ngày mai, tôi sẽ rời khỏi thành phố này.
Chuyện của đúng một năm về trước.