“Không cần phải chạy theo ai, hãy sống là chính mình” là một lời khuyên vô trách nhiệm

Tùng, một sinh viên mới ra trường với bảng thành tích học tập không mấy nổi bật, luôn cảm thấy mình chỉ dừng ở mức trung bình. Tùng không phải là người giỏi cạnh tranh, chẳng bao giờ tham gia các cuộc thi từ khi còn là học sinh trung học. Tuy nhiên, Tùng lại là một người vui vẻ, hòa đồng, là linh hồn của mỗi cuộc nhậu. Thiếu Tùng, mọi người đều cảm thấy như gà thiếu chanh, phở thiếu hành, bát canh thiếu muối.

Sau khi ra trường, Tùng xin vào làm việc tại một công ty bất động sản lớn. Ngành bất động sản đầy thách thức, mỗi món hàng đều có giá trị lớn, khiến việc chốt đơn trở thành một nhiệm vụ khó khăn. Đối với một sinh viên mới ra trường như Tùng, kiến thức và kỹ năng bán hàng còn hạn chế. Áp lực doanh số khiến cậu mất ăn mất ngủ. Dẫu vậy, cậu vẫn vật lộn qua năm đầu tiên với doanh số lẹt đẹt, tự an ủi mình rằng như vậy là chấp nhận được vì dù sao mình cũng mới ra trường.

Năm sau, một lứa sinh viên mới tốt nghiệp gia nhập công ty. Tùng được giao nhiệm vụ hướng dẫn một số kiến thức cơ bản về dự án cho các bạn mới. Cậu tự hào trình bày về vị trí, kết cấu an toàn, khả năng chịu chấn động, đến thiết kế và tỷ lệ sinh lời trên tài sản. Những tấm chiếu mới ngồi nghe, Tùng thấy mãn nguyện vì màn thể hiện của mình.

Nửa năm sau, cuộc họp báo cáo doanh số diễn ra. Tùng chững lại khi nhìn bảng xếp hạng doanh số. Doanh số của cậu còn thấp hơn cả các bạn mới vào công ty được sáu tháng. Trong đầu cậu vang lên hàng loạt những lời biện hộ: "Chắc là chúng nó gặp được khách ngon, chắc là căn của nó đẹp, chắc là mình mấy ngày ốm gần chết nên bị lỡ khách..." Nhưng những lời biện hộ đó không đủ thuyết phục, cậu biết mình đang thua.

Như thường lệ, mỗi thứ Sáu, anh em bạn bè lại rủ nhau đi đá bóng rồi đi nhậu. Tùng không quẩy như mọi lần, anh em gạ hỏi. Tùng chia sẻ thật lòng rằng mình thấy kém cỏi, đôi khi không biết mình có hợp với nghề này không. Bạn bè động viên: "Ùi giời tưởng gì, chú cứ sống là chính mình đi. Phải học cách thỏa mãn với hiện tại. Cứ so sánh với người này người kia thì bao giờ cho đủ." Đây là điều Tùng muốn nghe nhất lúc này. Nó tạm thời che lấp đi sự tự ti của cậu. Đúng rồi, đời có người này người kia, chắc gì họ đã hạnh phúc hơn mình, chắc gì họ đã sống tốt hơn mình. Mấy thằng oắt con mới vào có tý doanh số được thưởng cao ngày nào cũng chơi bời nhậu nhẹt. Chính ra như mình lại tốt, sống trung bình vừa đủ.

Nhưng rồi, từ "trung bình" lóe lên khiến Tùng giật mình. Có phải chăng, chính lối suy nghĩ an ủi bản thân rằng thành tích không quan trọng, sống đúng bản thân mới là trên hết, đã trở thành lời nguyền đối với cậu. Có phải điều đó khiến cuộc đời cậu từ khi sinh ra đến bây giờ, chỉ nằm vỏn vẹn trong đường tròn với bán kính là một giá trị tầm thường hay không?

Nhưng Tùng không thể cứ như vậy mãi. Cậu quyết định thay đổi, không thể để bản thân mãi nằm trong vùng an toàn. Tùng biết rằng, để thoát ra khỏi cái vòng tròn trung bình, cậu phải dám đối mặt với thách thức, dám chấp nhận rủi ro và không ngừng học hỏi. Giờ đây, cậu sợ phải nghe ai đó khuyên rằng: "Không cần phải cố gắng quá, hãy sống như chính bản thân mình."

Đúng là chúng ta không nên so sánh bản thân với người khác, vì mỗi người có một thế mạnh khác nhau. Nhưng lời khuyên "hãy sống là chính mình" không phải lúc nào cũng đúng. Chúng ta thường đánh giá quá cao vẻ đẹp và sự thanh cao của bản thân. Đôi khi, nó trở thành cái bẫy, một hố sâu khiến chúng ta không thể thoát ra được. Thay vì sống để là chính mình, chúng ta hãy sống để vượt qua nó.

いいなと思ったら応援しよう!