Mình đi tìm việc hay là việc vẫn luôn tìm mình.

Viết cho một ngày đẹp trời sau một tuần ở Trung Quốc, mình nghĩ mình khá may mắn vì mình luôn gặp đúng người đúng thời điểm.

Vẫn như mọi khi, mình chẳng hiểu tại sao nhưng có rất nhiều lý do mỗi lần mình về lại Trung. Cuộc sống của mình cứ như điên đảo, bận tới mức mình chẳng có thời gian nghĩ tới điều gì ngoài đi học thời gian trên lớp và kiếm tiền.

Mình chẳng hiểu tại sao nhưng mà mình khá buồn vì mọi thứ mà mình không kiểm soát được. Cứ mỗi lần sang một nơi ở mới, mình cứ như biến thành một người khác, đôi khi mình cũng chẳng nhận ra mình nữa.

Mình chỉ luôn hy vọng rằng, mình đừng bao giờ từ bỏ. Hệt như hôm nay cô dạy tiếng Nhật ở bên trường mình có nói một câu.

" Hãy tôi luyện cho mình một nội tâm thật mạnh mẽ." - Mạnh mẽ ở đây đôi khi không phải là tài chính, cũng chẳng phải là quyền lực, mà là sức mạnh ở bên trong, ở tận sâu thẳm bên trong. Hãy tôi luyện cho bản thân có được điều đấy, thì sống ở bất cứ nơi đâu cũng được, cũng không có gì to tát.

Mình đã được ba mẹ cho cơ hội đi được một nơi thật xa - một nơi mà không phải là nhà thì hẳn mình cũng rất được ba mẹ trọn vẹn trao cho rất nhiều lòng tin, nên vì thế mình chưa bao giờ dám yếu đuối. Chỉ cần nghĩ tới giây phút mọi thứ dần dần đạt được, chỉ cần bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến mình thật sự rất hạnh phúc rồi.

Mình cũng có suy nghĩ tới việc sau tốt nghiệp mình sẽ đi làm, ban đầu mình nghĩ điều đó thật đáng sợ. Nhưng cho tới khi nghĩ tới chuyện thông qua  công việc đó vừa gần với chuyên ngành, gần với việc mình đang làm, gần với chuyên môn mình có thể học được. Và đặc biệt mình còn có tiền.

Chỉ cần nghĩ tới những điều này thôi, cũng đủ khiến để mình có thể bỏ sức ra và làm từng bước rồi. Mình cũng chưa từng sợ điều gì, tại vì đôi khi con người cũng chẳng còn gì để mất thì cũng không còn gì để phải sợ. 

Đây cũng có thể là bước đầu tiên, mình nhận thấy được nội tâm của mình có chút biến đổi…

Mình nghĩ cũng là công việc đầu tiên mình sẽ làm ở nước ngoài, dù cho nó là gì đi chăng nữa thì mình cũng muốn thử sức mình với các loại công việc khác nhau.

Thực tế mà nói  thì việc vẽ tranh để nuôi bản thân cũng không phải là không thể, nhưng với việc cuộc sống cứ xoay mồng mồng ở ngoài kia cũng đủ khiến mình phải tư duy rất nhiều thứ. Lúc này nên làm gì, lúc kia nên làm gì. Mình cũng không muốn bản thân mình quanh đi quẩn lại chỉ biết có một công việc, như thế thì cuộc sống có vẻ  như tẻ nhạt.

Mình hy vọng tuổi 26 của mình sẽ có nhiều thứ mới mẻ hơn đón chờ mình, mình biết khi nói ra điều này có vẻ hơi sớm, nhưng ai lại chẳng mong cuộc sống ở ngoài kia đặc biệt không phải quê hương mình có thể đối xử nhẹ nhàng với mình hơn kia chứ…


この記事が気に入ったらサポートをしてみませんか?