Mình chỉ muốn sống một cuộc đời thật ngầu thôi.

Mình luôn muốn viết gì đó về chuyến đi rừng, nhưng chưa bao giờ tìm được nơi phù hợp để chia sẻ. Mặc dù mình đã cố gắng hết sức bước ra để lên mạng xã hội và tương tác với những người theo dõi mình nhiều hơn, nhưng theo kiểu nào đó mình vẫn còn rụt rè và lo sợ khi chia sẻ những gì liên quan tới cuộc sống của mình

Chuyến đi rừng lần này khiến mình cảm thấy thật ý nghĩa vì có người đồng hành bên cạnh, đó là Bo. 

Tụi mình quyết định chuyến đi cũng chỉ trong vòng 1 tuần để sắp xếp, và tất nhiên chỉ sau cái gật đầu của Bo mình đã mua hết đồ cần trang bị để đi rừng và sắp xếp ngay sau đó.

Mình nên dùng từ thiêng liêng sẽ ổn hơn khi bước tới nơi đó.

May mắn cho chuyến đi là người đồng hành cùng bạn có tính cách điên khùng y như bạn. Điều đó nó sẽ dẫn bạn đến những nơi mà bạn không ngờ tới, tiếng anh hay dùng là unpredictable đấy. 

Ai mà biết chuyến đi không có một cái plan nào lại thú vị tới như vậy?

Tụi mình hầu như chẳng cảm thấy quá đói bụng hoặc quá khát nước để phải ăn cái gì đó giữa chuyến đi, tụi mình chỉ đem theo bánh, socola, và nước suối để mang theo trong balo và đi cả ngày. 

Mình và Bo đi cùng nhau vào dịp mưa, tụi mình cũng biết rằng và thừa biết rằng sẽ bệnh sau chuyến đi vì dầm mưa. Nhưng kì lạ những gì tụi mình dự tính dự cảm thì đều có tác dụng ngược lại.

Thậm chí ở các chặng đi mình và Bo đều không mặc áo mưa, không che dù và đi người trần để tận hưởng cảm giác chân thật nhất của mưa rừng là gì. Hóa ra mọi thứ cũng chỉ là do suy nghĩ của bản thân mình níu giữ mình lại để không dám hiện thực hóa nó thôi, nhưng thực tế nó không hề đáng sợ và mệt mỏi như chúng ta nghĩ.

Ấn tượng còn sót lại và lâng lâng bên trong tim mình và mỗi khi nhớ lại luôn có cảm giác thổn thức không phải là cây là rừng mà là về nó, ừ mình đang nói là nó đấy. Chắc hẳn các bạn cũng đoán ra được là chú chim ở hình bên trên nhỉ ?

Tên nó là Già đẫy Java (Leptoptilos javanicus).

Hôm đó là ngày mưa tầm tã, mình và Bo đang ăn cùng nhau thì chợt mình nói hay là tụi mình đi bộ ra ngoài đường đi, đừng ngồi mãi một chỗ nữa. Đây cũng là sự thay đổi trong tính cách của mình khi sống ở Trung Quốc một thời gian dài, vì mọi người ở đó hành sự gì cũng nhanh và lẹ và hầu như không muốn lãng phí thời gian cho bất kể chuyện gì.

Vậy là tụi mình gặp được Nó vào ngày mưa hôm ấy.

Lúc đó mình chỉ mải mê nhìn các chú nai thôi, vì ngoài nhìn thực vật cây cối ra thì mình vẫn rất muốn có thể nhìn thấy được động vật ở đó dù nó là con gì…

Đột nhiên Nó bước lại và khoảng cách đủ xa để mình và cả Bo phải bất ngờ, hệt như có sợi dây thừng nào đó ghì chặt lại khiến mình không thể rời đi khi nhìn thấy Nó. 

Và rồi từng bước từng bước, Nó đến và đối diện với mình theo cách nào đó rất tự nhiên và kỳ diệu.

Mình xin lỗi,  nhưng trong khoảnh khắc đó mình cứ nghĩ mình chết lặng đi khi nhìn sâu vào bên trong ánh mắt của Nó, ánh mắt thật đẹp và buồn.

Mình đứng đó, không nói gì và chỉ chìa chiếc ô mình có được về phía Nó theo vô thức thôi. Mình không biết tại sao mình làm như vậy, và Bo là người chụp lại khoảnh khắc đó cho mình. Bo luôn như vậy, luôn ghi lại những khoảnh khắc mà mình còn chẳng ngờ đến theo lẽ tự nhiên…

#Kỉ niệm Min và Gìa đứng đối diện nhau trong ngày mưa tầm tã tháng 7

Từ bé đến lớn, theo cách nào đó mình luôn cô đơn và thích một mình. Chắc là vì môi trường hình thành nên tính cách một phần cũng nên. Điều đó khiến cho mình có thể học cách sống tự lập, nhận thức mọi thứ nhanh hơn so với các bạn đồng trang lứa.

Cảm xúc của mình rất mạnh, nó đủ mạnh để mình hiểu rõ bản thân hơn từ rất sớm, mình có khả năng tự định đoạt và lên kế hoạch cho tương lai và sự kỷ luật mà ông Trời ban cho để làm đến cùng, từng việc một. Có thể vì thế mà mình phù hợp chơi với những người lớn tuổi hơn mình, làm việc hay là trò chuyện kể cả. 

Đôi khi mình cũng thầm tự cảm ơn vì đã để cho ba mẹ mình đi làm ăn xa và để mình một mình tự lập tự đi học khi mới học cấp 1.

Để mình học được cách chăm sóc bản thân và thích nghi nhanh chóng ở bất cứ nơi nào trên hành tinh này. 

Và cảm ơn vì đã sinh mình ra với một trái tim đầy xúc cảm đầy ấm áp để dễ rung động và chạm tới nhiều thứ mà mắt thịt không tài nào nhìn thấy được.

Xin  cảm  ơn  vì  tất  cả  .  .  .

Mình cũng chỉ muốn sống một cuộc đời thật ngầu thôi…


この記事が気に入ったらサポートをしてみませんか?