Chuyện ngôn chuyện ngữ
Tôi nghĩ phần lớn cuộc sống của tôi thứ vây quanh đeo bám dai dẳng nhất là hai chữ ngôn ngữ
Tôi vẫn còn nhớ như in khi tôi phát hiện ra việc ngôn ngữ là thứ gì đó mà giúp tôi có thể khiến mình khác biệt so với người khác là khi thuở bé tôi có một người bạn, người bạn này có thể sẽ không còn xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa nhưng chí ít người đó giúp tôi nhận ra ngôn ngữ lại quan trọng đến như vậy.
Tôi khao khát được học cái thứ tiếng mà không phải tiếng mẹ đẻ của mình đến như thế là khi tôi bị người bạn đấy khi dễ mình, và chê cười mình vì mình không thể đọc được từ vựng ở trên chiếc nệm ở tại nhà tôi.
Tôi nghĩ trí nhớ tôi đủ tốt để nhớ những sự kiện quan trọng trong đời.
Và chuyện này cũng không ngoại lệ.
Tôi xin mẹ cho tôi đi học tiếng Anh, tôi cũng muốn thi vào môi trường tốt ở trường cấp 2 và tôi nghĩ đây cũng là một trong những điều khiến tôi cảm thấy mệt mỏi nhất, và cũng là một chuỗi quá khứ mà tôi không bao giờ muốn nhắc tới
Vì tôi điểm không đủ cao ở các môn học khác, nên trung bình chung tôi không đủ tư cách để thi vào lớp chọn. Nhưng tôi nghĩ, mọi sự sắp xếp đều có duyên số. Bởi vì nếu ngày ấy, tôi không học lớp thường thì chắc những chuyện về sau có khi nó lại là một câu chuyện khác, một định danh khác.
Vậy là tôi cũng cố gắng dốc lòng mình để thi vào trường chuyên ở tỉnh, nhưng rồi bởi vì sức học tôi cũng không đủ, gia đình kinh tế cũng khó khăn và sự chuẩn bị cũng chưa tới. Nên thế là tôi chỉ thi và đỗ được vào một trường điểm của tỉnh, và tôi vẫn rất chấp niệm với môn tiếng anh
Tôi đăng ký tham gia để thi vào lớp chọn một lần nữa tại trường này, và tôi đậu vào lớp chọn Anh-Pháp như tôi mong muốn.
Nhưng thật sự mà nói dù cho ở đâu, nơi nào tôi cũng nghĩ rằng tôi thật sự may mắn vì ở đó tôi gặp được Lùn - người bạn thân cận nhất trong cuộc đời của tôi
Đến sau này, khi xâu chuỗi tất cả mọi chuyện lại với nhau tôi mới nhận ra rằng tất cả những gì mình muốn làm và thực hiện luôn phải đi kèm với sự nỗ lực và chuẩn bị.
Nếu thời gian hạn hẹp và điều kiện cũng không có thì lại phải càng nỗ lực gấp mấy lần so với những người khác để cạnh tranh.
Và thế, tôi chọn con đường khác.
Tôi không muốn mình cố chấp với thứ với con đường nó hoàn toàn không thuộc về mình. Sau những chuỗi chuyện dài thì tôi quyết định học ngôn ngữ khác, và thế là tôi học tiếng Trung
Kì lạ, tôi dành thời gian cho tiếng Trung nó rất khác so với tiếng Anh - thứ ngôn ngữ mà tôi học từng ấy năm
Dù cho mưa gió bão bùng tôi vẫn muốn mình không bỏ sót giây phút nào để học cái thứ ngôn ngữ này. Chắc là tôi lúc đấy có động lực rất lớn để thi vào trường ở bên Trung - và thế là tôi đỗ.
Và khi bây giờ tôi đang sống học tập làm việc ở Trung tôi vẫn luôn cố gắng dành thời gian của mình để rèn luyện tiếng anh bằng cách đọc các sách ngoại văn khi có thời gian rảnh tại nhà, và luyện thi ielts
Tôi ăn tôi ngủ và tôi làm việc, tất cả mọi thứ đều có tiếng trung ở đấy nên trình nói và phản xạ của tôi nó cũng khác hẳn so với những bạn ở VN và chưa sang trung học tập làm việc, tôi cam đoan điều đấy.
Chuyện có bao giờ dừng lại khi tôi lại để chiếc ảnh cuốn sách tiếng Nhật ở đầu trang.
Và bạn biết đấy, trường nghệ thuật ở Trung Quốc có rất nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao duyên số lại đưa tôi đến Tây An và tại đây tôi có nhiều câu chuyện dở khóc dở cười - mà có lẽ về sau này tôi không tài nào quên được. Và thế câu chuyện tôi học tiếng Nhật nghiêm túc hơn cũng bắt đầu tại đây
Trường tôi từ năm 1 đã có thông báo đăng ký học ngoại ngữ cho tân sinh viên, và được quyền chọn tiếng Nhật hoặc tiếng Anh. Và bạn chắc hẳn cũng biết tôi đã vui sướng biết bao nhiêu khi mình có thể tiếp tục học tiếng Nhật ở tại đây.
Mách nhỏ cho các bạn biết, lúc tôi học tiếng Trung trong hai tháng, tôi đã bí mật học thêm tiếng Nhật và cố nhiên tôi tự học.
Nên tôi mừng phát điên khi cả nghĩ rằng con đường sắp tới chắc sẽ không thể hoàn thành tiếng Nhật được nữa, nhưng mà may mắn lại luôn mỉm cười dành cho những người có lòng.
Khi đánh những dòng này, bất ngờ kênh youtube lại chuyển bài 一路生花 (tạm dịch : Con đường đầy hoa)
Tôi điên cuồng học tiếng Nhật, ăn nằm ngủ và sống cùng tiếng Nhật trong hai tháng hè khi tôi về nước. Tôi hoàn thành khóa và bài tập ở một lớp online mà tôi từng đăng ký trên một trang web nọ tôi tự học.
Sau đó, tôi có follow vài người tôi yêu thích. Tôi nghĩ tôi khá thích thú và may mắn khi bắt gặp được người đó - người mà giúp tôi có nhiều động lực để học và đọc tiếng Nhật rất nhiều…
Tôi xem blog trên Note như một thói quen - vì đó là trang blog khá nổi tiếng của người Nhật hay dùng để viết và chia sẻ. Có vô vàn các chủ đề khác nhau, và tôi dễ dàng chọn ra được những chủ đề trong phạm vi tôi quan tâm.
Tôi nghĩ, tôi tiến bộ hơn và phản xạ cũng nhanh hơn trước. Tôi sẽ cố để dịch và đọc hiểu trước một câu đoạn nho nhỏ nào đó rồi một trang và kế là một bài viết. Đến khi tôi bắt gặp mớ ngữ pháp và mớ chữ dày đặc khiến tôi không thể thở nỗi thì tôi sẽ copy past cho gg dịch tự lấy mà xử lý. Hơn bao giờ hết, tôi cũng là đứa khá nóng vội… tôi nghĩ thế.
Nhưng hiện tại, tôi cảm thấy rằng tôi đã có thể đọc hiểu được chút ít mà không cần phải lệ thuộc gg dịch quá nhiều. Tôi hy vọng sẽ có thể tiến bộ nhanh hơn, và tất nhiên điều đấy chỉ có phụ thuộc vào độ siêng năng tự học của tôi mỗi ngày thôi T.T
Nhưng tôi thề là tôi thích đọc các bài post trên note về câu chuyện thường thức đời sống chuyên môn hơn là bài tập SGK… Tôi gần như phát điên khi phải cuốn cuồn vào sách vở và bài tập tiếng Nhật. Vì tôi phải nhớ rất nhiều…mà lại không có tí thực hành nào. Và tôi cứ lại nhớ chữ đấy đọc theo kiểu tiếng Trung mà không phải tiếng Nhật và đôi khi ngược lại, tôi thấy những dòng post tiếng Trung của bạn tôi đăng trên wechat- tôi phải ngẩn tò te mấy giây sau mới định hình lại kịp là tôi đang đọc cái quái gì vậy.
Lý do lớn tôi muốn học tiếng Nhật là vì tôi muốn sang đấy sống học tập và làm việc sau khi tốt nghiệp tại Trung. Bởi vì gia đình tôi không có kinh tế nên tôi mới phải bắt buộc ôn thi và học kiến thức thi vào Trung từ thuở ĐH, chứ bằng không tôi nghĩ tôi đã tìm mọi cách để đi Nhật ngay từ ĐH rồi.
Nhưng biết làm sao được, đôi khi có những thứ đều là duyên số mà nhỉ.
Tôi nghĩ, tôi sẽ không viết gì thêm cho tới khi tôi thấy hứng thú viết về chuyện này ở dịp sau nhất là khi nói về việc học tiếng Nhật.