見出し画像

Tôi nghiện thể thao từ bé

Và đúng như thế, tôi đã từng rất đam mê thể dục thể thao từ lúc tôi còn học cấp 1 ở một ngôi trường điểm của tỉnh và đến bây giờ trường vẫn nổi, có hàng tá phụ huynh phải khóc lóc và vật vã để cho con mình có thể học được tại ngôi trường này - ngôi trường mà tôi chưa bao giờ yêu quý nỗi.

Bởi vì hộ khẩu  của tôi ở đấy, nên bố mẹ tôi mới dễ dàng để tôi học được tại trường. Nhưng với tình hình hiện tại nếu tôi là học sinh cấp 1, tôi nghĩ tôi có nhiều sự lựa chọn hơn thế. Tôi thích cạnh tranh trong môi trường đầy người giỏi, nhưng ai mà có thể phân ra được người giỏi và người có tiền.

Quay lại chuyện thể thao nhé. 

Tôi phát hiện ra bản thân mình có một khả năng mà có lẽ không phải ai cũng có thể làm được. Đó là nếu yêu thích một thứ gì đó tôi sẽ chỉ tập trung vào nó và đúng là chỉ tập trung mỗi mình nó thôi, những thứ khác cũng chẳng quan tâm.

Cho nên tôi được thầy thể dục ở trường chú ý đến, tôi còn nhớ lúc đấy vì gia đình bận việc buôn bán làm ăn mà chẳng để ý mấy đến tôi. Cho đến khi một hôm ba mẹ tôi bảo thầy giáo thể dục trường tôi nhắn tin rằng:

"Thầy hy vọng em có thể đến và tham gia các buổi luyện tập của trường. Thầy và các bạn tin ở em"

Vậy đấy, khi người ta cần một thứ gì đó từ bạn, người ta sẽ đột nhiên nhiệt tình với bạn hơn bất kể chuyện gì mà bạn tưởng tượng ra được. 

Và tôi đã tin những câu nói ngọt ngào đó.

Thế là thầy mỗi ngày chở tôi đến trường bằng chiếc xe máy cũ kỹ để đến trường luyện tập, đi đi về về như thế chúng tôi là cha con của nhau.

Tôi nhớ rằng tôi có thử sức với các bạn ở trong nhóm đội đá cầu, và thật sự thì tôi nhận được cơn mưa lời khen đáng nể từ những người bạn ở trường của tôi, nam nữ lẫn lộn.

Tôi được thầy chú ý đến có lẽ là ngày tham gia lễ hội khỏe phù đổng của trường cấp 1 tổ chức. Ngày hôm đấy tôi vừa xuất viện vì sốt cao, mẹ tôi có hỏi vẫn muốn tiếp  tục cuộc thi chứ ? Tôi chẳng do dự và đáp: "Con không muốn mình bỏ cuộc khi chưa ra trận đấu"

Ngày ấy tôi ngầu nhỉ, sẽ chẳng ai hiểu được tại sao một con nhóc 9 tuổi lại có thể thốt ra mấy câu nói đấy.

Và thế là thay vì như bao người khác mặc một bộ đồ thể dục để đến trường thì tôi lại mặc váy để tham gia cuộc thi. Tôi phì cười khi đánh những dòng này, cười cho sự ngốc nghếch và hậu đậu của tôi.

Tỷ số sê sít : 5-4 và tôi thắng.

Tôi nghĩ tôi giỏi trong việc phát cầu hơn việc tiếp cầu, nhưng sau này luyện tập tôi mới thấy rõ rằng thật ra bạn sẽ giỏi trong chuyện mà bạn tập trung cao độ và dồn hết tâm sức vì nó.

Thế nhưng sau này mọi chuyện đã khác đi, khi trận đấu diễn ra ở các trường với nhau. Nó làm tôi mất đi sự tự tin khi giao đấu với các đối thủ khác khi tôi không thể làm chủ được cảm xúc của mình thay vì tập trung cho trận  đấu.

Tôi nghĩ tôi có thể hiểu được sự đam mê thể thao bên trong tôi, tôi cũng đã từng nghĩ nếu có thể tôi sẽ cố gắng học hết cấp 3 và thi vào một trường đại học thể dục thể thao nào đấy và sẽ làm huấn luyện viên đá cầu cho HSSV 

Nhưng thật tệ, bạn sẽ chẳng bao giờ biết được cuộc đời dẫn bạn đi tới đâu 

Ba mẹ tôi chẳng bao giờ ủng hộ tôi việc tham gia đá cầu ở trường, vì những điều này mà tôi suýt mất căn bản môn toán và không muốn học hành văn hóa gì nữa ở trường cấp 2.

Có lẽ, đây là điều tốt nhất khi tôi nói rằng tôi từ bỏ ước mơ này chỉ bởi vì ba mẹ mình. Nhưng bây giờ khi ngẫm lại, tôi ước tôi có thể cân bằng được những chuyện như thế thì có lẽ giờ đây tôi sẽ trở nên chuyên nghiệp hơn trong môn đá cầu mà tôi từng chọn lựa.

Vậy là khi sang cấp 3, tôi đã từ bỏ tất cả những gì liên quan đến đá cầu.

Tập trung của tôi quay lại cho những chuyện khác, tôi lấy lại căn bản môn toán bằng việc tự mua lại toàn bộ sách toán của các kiến thức lớp 6,7,8 bởi vì tôi thấy được điều đó khá cần thiết khi học từ lớp 9 chuyển sang lớp 10.

Và tôi đỗ vào một trường trọng điểm cấp 3 của trường lớp Anh- Pháp.

Nhưng cuộc đời đôi khi buồn cười thật, nó dẫn ta đi đến hết chỗ này đến chỗ kia rồi cuối cùng lại quay lại như ban đầu, cái mà ta từng lựa chọn.

Khi tôi lên đại học và sang Trung Quốc học mỹ thuật, tôi mới biết rằng trường tôi có rất nhiều cuộc thi khác nhau tổ chức thường niên nhưng tôi chỉ để ý và thích thú với mỗi môn đánh cầu lông.

Và thế, tôi đánh cầu lông như một sự yêu thích 

Tôi làm tình nguyện viên cho hội thi đấu cầu lông toàn tỉnh ở trường
tuyển thủ ở trường bạn
Hai cây vợt mà tôi sẽ đánh cho hai giai đoạn

Từ việc đánh cầu lông mà tôi có những người bạn thân thiết như bây giờ, và cũng bởi vì những điều đó mà tôi từng nghĩ rằng tôi sẽ cùng đồng đội của mình để vào đội tuyển ở trường. Nhưng vì đồng đội của tôi bị bệnh ở chân nên tôi cũng đã từ bỏ điều đó, tôi nghĩ cuộc đời không phải lúc nào cũng như câu chuyện cổ tích bước ra được.

Tôi từ bỏ phần lớn là vì tôi muốn tập trung cho công việc và học tập của mình

Và, tôi không muốn cái ngoái đầu nhìn lại của tôi khi nhìn đồng đội lại là gương mặt đầy xa lạ mà tôi chưa từng quen biết

Cuộc đời sẽ cho tôi rất nhiều lựa chọn, và tôi luôn tin vào quy luật của domino, khi tôi lựa chọn việc A và việc B việc C,.. sẽ tới ngay sau đó để tôi ra quyết định. Nhưng dù cho quyết định nào, thì tôi tin chắc tôi vẫn rất yêu thể thao theo cách nào đó.

Dù cho tình hình sức khỏe hiện tại của tôi không cho phép để tôi có thể chơi hết mình như trước kia, thì tôi cũng chưa bao giờ hối hận khi  tôi có niềm say mê và yêu thể thao từ bé đến tận bây giờ.


いいなと思ったら応援しよう!